Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1862 - Chương 1861: Giao Phong (2)

Chương 1861: Giao phong (2) Chương 1861: Giao phong (2)

Trong tình cảnh đó, nghĩ cách làm rõ xem rốt cục Chúng Tinh Thần Vực đã xảy ra chuyện gì, tận hết khả năng trước một bước thu lấy cơ duyên mới là trọng điểm.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, thực lực Bạch Nhạc triển hiện ra cũng đủ mạnh mẽ.

Khiến hắn biết được, một khi liều mạng tranh đấu, dù có thể giết chết Bạch Nhạc, song tất cũng phải trả ra đại giá cực lớn, bởi thế mới tạm thời dừng tay bỏ đi.

Bên này Cố Vong Tình vừa rời đi, đầu bên kia, đối đầu giữa Tiểu Bạch Long và đám hung thú cũng đã có kết quả.

Tiểu Bạch Long tuy một thân một mình, song dù sao cũng là Long tộc, hung lệ chi khí tán phát trên thân so với đám hung thú kia thì càng mạnh.

Có thể có được thực lực cường đại như vậy, bản thân hung thú cũng đã sở hữu linh trí, giữa đây đó đã không dễ dàng nguyện ý liều đến ngươi chết ta sống.

Sau một phen uy hiếp lẫn nhau, hai bên đều thối lui.

Đây chính là pháp tắc sinh tồn giữa hung thú với nhau.

Mạnh sống yếu chết, trong tình cảnh thực lực đây đó tương đồng, song phương đều sẽ làm ra nhượng bộ.

Huống hồ, giao thủ vừa nãy giữa Bạch Nhạc và Cố Vong Tình cũng khiến đám hung thú kia cảm giác được, đối với nhân loại thực lực cỡ này, bọn chúng đều có chút kiêng sợ.

- Ngao ô!

Bức lui đối phương, Tiểu Bạch Long lập tức lần nữa gầm lên một tiếng, dương dương đắc ý bay về lại bên người Bạch Nhạc.

Mỉm cười, Bạch Nhạc vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Bạch Long.

- Tiểu Bạch, ở chỗ này phải nhờ đến ngươi!

Bài học từ tên cường giả Tinh Hải Cảnh kia còn rành rành trước mắt.

Ở chỗ này, một khi tu hành giả dẫn lên động tĩnh quá lớn, tất sẽ đưa đến hung thú vây công, đồng thời cũng dễ dàng đưa tới người khác.

So sánh ra, tranh đấu giữa hung thú với nhau ít khi bị chú ý tới, cũng khắc chế nhiều.

Chỉ cần đi theo Tiểu Bạch Long, dùng long uy của Tiểu Bạch Long để uy hiếp những hung thú khác, như thế đoạn đường phía trước sẽ dễ đi hơn nhiều.

Ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch Long, để nó chậm rãi đi về phía trước, có cơ hội liền liệp sát một ít hung thú lạc đàn.

Đối với Tiểu Bạch Long mà nói, thôn phệ những hung dữ này vốn cũng là một cách để tu hành.

Còn Bạch Nhạc thì nhân cơ hội đó trầm tĩnh lại, không ngừng thôi diễn trận chiến với Cố Vong Tình, từ đó cảm ngộ kiếm đạo.

Bạch Nhạc rất kiêu ngạo, song tuyệt không tự phụ.

Cố Vong Tình đúng thật rất mạnh, thiếu điện chủ được Chúng Tinh Điện dốc hết toàn lực bồi dưỡng, nắm trong tay quá nhiều tài nguyên, ngay từ lúc vừa ra đời đã bắt đầu tu hành, thừa nhận sự cường đại của đối phương cũng là điều rất dễ hiểu.

Chỉ có thừa nhận sự cường đại này, đồng thời nghĩ cách đề thăng thực lực bản thân mới có thể giành được thắng lợi sau cùng.

.. .

So ujQZbḻ việc Bạch Nhạc và Cố Vong Tình, tốc độ của Giang Nhược Hư rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Chỉ qua không đến nửa canh giờ ngắn ngủi, hắn đã tiến sâu được mấy trăm dặm, dọc trên đường đi, thậm chí không cần tự thân xuất thủ, tất cả hung thú thú nhảy ra đều bị Hàn Tinh vung kiếm chém giết.

Nháy mắt, thi thể những hung thú ngã xuống sẽ hung thú khác thôn phệ.

Đến lúc này, Giang Nhược Hư rốt cục cũng dừng lại.

Trong phiến bóng tối xung quanh, cuối cùng đã thấy có nơi phát ra ánh sáng.

Đó là một pho tượng thần linh!

Khắp toàn thân pho tượng đều tán phát ra thần quang nhàn nhạt.

Loại thần quang này không truyền đi quá xa, chỉ trong phạm vi ba năm trăm thước mới có thể thấy được.

Quan trọng hơn hết là, Giang Nhược Hư đã từng tới đây!

Hơn nữa hắn còn nhớ được rõ ràng, trước đây khi đến nơi này, pho tượng thần linh kia không hề có chút nào dị thường, hắn dùng hết tâm tư cũng không thể được đến lợi ích gì từ trong đó.

Nhưng giờ đây, tầng thần quang nhàn nhạt kia lại đang nói cho hắn biết, pho tượng thần linh kia có dị thường.

Giờ này khắc này, trong lòng Giang Nhược Hư ẩn ẩn đã có suy đoán.

So với trước đây, tình trạng hiện tại của Chúng Tinh Thần Vực, khả năng cao mới là trạng thái vốn có của Chúng Tinh Thần Vực.

Cũng chỉ ở trong trạng thái này mới có thể thăm dò ra được chân tướng của Chúng Tinh Thần Vực.

- Tiên sinh, có cần qua đó xem thử không?

Nhìn sang Giang Nhược Hư, Hàn Tinh nhẹ giọng hỏi.

- Không qua được!

Lắc lắc đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:

- Càng đến gần tượng thần, lực bài xích mà chúng ta phải chịu liền càng mạnh, với tình hình này, dù có cường hành tới gần cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào... Ta cứ cảm giác, có cách để giải trừ lực bài xích kia, chỉ là giờ chúng ta còn chưa có tìm được.

Thoáng ngừng một lát, trong mắt Giang Nhược Hư chớp qua một mạt tinh mang, chậm rãi mở miệng nói:

- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước... Ta có dự cảm, lần này, chúng ta mạo hiểm bước vào Chúng Tinh Thần Vực, hẳn là tới đúng rồi.

- Đó là cái gì?

Qua chừng nửa ngày, Bạch Nhạc và Tiểu Bạch Long mới phát hiện một nơi pho tượng phát sáng!

Nhất thời, tinh thần Bạch Nhạc theo đó khẽ rung.

Ở cái nơi này, sợ rằng cả đời đều sẽ không biến, chỉ cần có dị thường, đồng nghĩa với khả năng có manh mối.

- Tiểu Bạch, chúng ta qua đó!

Bình Luận (0)
Comment