- Ta rất ngạc nhiên, Tử Vi Đế Tinh rốt cuộc là cái gì, tại sao ngươi vừa bước vào Chúng Tinh Thần Vực lại đưa đến hắc ám hàng lâm, hệt như mạt thế.
Cố Vong Tình mở miệng nói trước.
Trong lòng hơi nhảy, lúc này Bạch Nhạc mới ý thức được, không phải Giang Nhược Hư cố ý giấu giếm mình, mà tình trạng vốn có của Chúng Tinh Thần Vực đúng thật không phải như bây giờ.
Cố Vong Tình nói hắc ám hàng lâm là do hắn dẫn phát, nhưng Bạch Nhạc rõ ràng hơn ai hết, căn bản không hề có chuyện như vậy.
- Cố sư huynh nói quá lời, ta người nhỏ lời nhẹ, chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi! Đây nhiều nhất tính là trùng hợp, nếu nói dẫn lên thiên biến thế này, sợ rằng ta còn chưa có được bản sự lớn đến thế.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp.
- Không sao, cái đó không quan trọng.
Cố Vong Tình thản nhiên đáp nói.
Khẽ nhướng mày, Bạch Nhạc tự nhiên cũng hiểu được ý tứ trong lời Cố Vong Tình.
- Không sai, đúng là không quan trọng.
Gật gật đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói:
- Nghe tiếng Cố sư huynh đã lâu, ta cũng đang muốn thỉnh giáo một phen, Cố sư huynh, mời!
- Nghe đồn ngươi được đến Bất Nhị Khoái Kiếm truyền thừa từ Đinh lão! Đáng tiếc ngày xưa ta vô duyên gặp Đinh lão, giờ chắc phải thông qua tay ngươi mở mang kiến thức một phen.
Lắc đầu, Cố Vong Tình hờ hững nói:
- Huống hồ, ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh, phải để ngươi có cơ hội ra tay trước chứ.
- Được!
Không tiếp tục nhún nhường với Cố Vong Tình làm gì, Bạch Nhạc trực tiếp lạnh lùng đáp nói.
Nháy mắt khi tiếng “được” kia vừa ra, Nghịch Ma Kiếm đã đâm tới.
Khoái kiếm!
Một kiếm này của Bạch Nhạc tuy nói chịu ảnh hưởng từ Đinh lão, song lại không phải là Bất Nhị Khoái Kiếm đơn thuần.
Đương nhiên, tên gọi chỉ là cách để xưng hô, quan trọng là, kiếm thật sự rất nhanh!
Kiếm âm phá không!
Lúc Bạch Nhạc mở miệng, kiếm mới vừa đâm ra, nhưng khi một kiếm này đâm tới trước mặt Cố Vong Tình, tiếng “được” kia thậm chí còn chưa vọng đến.
Kiếm còn nhanh hơn cả âm thanh!
Lấy thực lực bây giờ của Bạch Nhạc, dù là cường giả Hóa Hư bình thường, cũng rất khó ngăn trở được một kiếm này.
Không dám nói một kiếm tất sát, song chí ít cũng khiến đối phương trả giá thảm trọng.
Nhưng người đối mặt với Bạch Nhạc lúc này là Cố Vong Tình.
Người có tên, cây có bóng!
Có thể được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất thiên kiêu, há sẽ dễ đối phó như vậy.
Nháy mắt khi một kiếm của Bạch Nhạc rơi trên thân Cố Vong Tình, cả người Cố Vong Tình đã hóa thành một đạo tàn ảnh!
Thứ mà kiếm kia của Bạch Nhạc chém nát gần gần chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.
- Không đủ nhanh!
Gần như đồng thời, thanh âm của Cố Vong Tình cũng theo đó vọng tới.
- Sức bạo phát của thân thể rất mạnh, đáng tiếc, nắm bắt đối với không quan quá kém!
Cùng lúc, một mạt kiếm quang thanh lãnh đột nhiên nổ bung, phảng phất hoa lửa nở rộ trong đêm đen.
Nhiếp nhân tâm thần.
Kiếm này rất đẹp mắt, song bên trong lại cất chứa lực lượng cực kì khủng bố.
Dù lấy sự cường hãn của Bạch Nhạc, khắc này rõ ràng cũng cảm nhận được tử vong uy hiếp.
Phảng phất lúc nào cũng có thể bỏ mạng dưới kiếm quang kia.
Chỉ tích tắc, tinh lực đột nhiên ngưng tụ thành kiếm!
Bảy đạo tinh quang lập tức bao trùm xung quanh Bạch Nhạc, hóa thành Bắc Đẩu Kiếm Trận, ngăn đỡ một kiếm kia.
Kiếm của Cố Vong Tình rất mạnh, song lại không nhanh!
Oanh!
Thoáng chốc, kiếm quang đột nhiên nổ bung, Bắc Đẩu Kiếm Trận theo đó sụp đổ!
Bạch Nhạc công một chiêu, Cố Vong Tình trả một kiếm!
Gần gần chỉ với giao phong trong chớp mắt vừa rồi, lại đã khiến hai người cảm nhận được thực lực đối phương.
Lần giao phong này nhìn như chấm dứt với kết cục ngang tay.
Song Bạch Nhạc lại rất rõ ràng, chỉ luận kiếm đạo mà nói, bản thân hiện tại còn chưa bằng Cố Vong Tình.
- Bạch sư đệ, đây là lần đầu tiên!
Lặng không tiếng thở, Cố Vong Tình đã yên ắng thu kiếm, nhàn nhạt mở miệng nói.
Trước khi bước vào Chúng Tinh Thần Vực, Cố Vong Tình từng nói sẽ tha cho Bạch Nhạc ba lần.
Giờ đây, Cố Vong Tình hiển nhiên không có ý định thất tín.
Đương nhiên, vô luận là hắn hay Bạch Nhạc, trong lòng đều biết, lần giao phong này giữa hai người, đây đó đều không có bao nhiêu sát ý.
Chẳng qua chỉ là dò xét lẫn nhau một phen, xem xem đối phương rốt cục thế nào mà thôi.
Bằng không đã không chỉ dừng lại ở một chiêu thử kiếm như vừa rồi!
Nếu là tranh đấu sinh tử, hai người đều sẽ lưu lại bài tẩy, đến cùng ai thắng ai thua, không đến khoảnh khắc sau cùng, sợ rằng không ai dám chắc được.
Chẳng qua, một kiếm này, cuối cùng vẫn là Cố Vong Tình thắng nửa chiêu, hắn cường hành nói tính là tha cho Bạch Nhạc một lần cũng không tính quá gượng ép.
- Cố sư huynh, mời!
Khẽ khom người, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói.
Tức thì, Cố Vong Tình trực tiếp quay lưng rời đi.
Hắn không phải không muốn giết Bạch Nhạc, cái gọi là tha cho Bạch Nhạc ba lần, chẳng qua chỉ là mượn cớ.
Trong lòng đây đó đều biết, giờ còn chưa phải lúc phân ra sinh tử.
Trong Chúng Tinh Thần Vực vốn ẩn chứa cơ duyên cực lớn, song cũng cất chứa nguy cơ cực đại.
Huống hồ, giờ lại đột nhiên xuất hiện biến số hắc ám bao trùm.