Kiếm hành hiểm chiêu tuy càng nguy hiểm, song trong rất nhiều tình huống, lại là cách không thể nhanh hơn để đạt được mục đích!
Lúc này Bạch Nhạc chính đang làm ra lựa chọn như thế!
Lần nữa gánh lấy kiếm ý công kích, mạo hiểm khiến cho thương thế tăng thêm, cường hành tiếp tục tham ngộ, truy cầu kiếm đạo lần nữa đột phá, lấy tu vi kiếm đạo càng cường đại để hóa giải ẩn họa trong cơ thể.
Đây vốn là một thanh kiếm hai lưỡi!
Nhưng Bạch Nhạc lại không thể không liều mạng!
...
Mỗi ngày Hàn Tinh đều đang quan sát từng điểm biến hóa nhỏ bé trên thân tượng đá do Bạch Nhạc biến thành.
Mặc dù hắn không biết trong ảo cảnh, Bạch Nhạc rốt cuộc đã trải qua cái gì, song vẫn có thể từ khí tức lộ ra trên tượng đá để phán đoán trạng thái của Bạch Nhạc.
Rất hiển nhiên, đoạn thời gian này, khí tức thần hồn Bạch Nhạc đã suy yếu đi nhiều, hơn nữa, nếu tử tế quan sát liền sẽ phát hiện, trên tượng đá xuất hiện thêm một ít vết rạn nhỏ mịn.
Thông qua những chi tiết này, Hàn Tinh dễ dàng đoán ra được, Bạch Nhạc gặp phải nguy hiểm, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
Ngập ngừng khoảnh khắc, Hàn Tinh rốt cục vẫn không nhịn được mở miệng nói:
- Tiên sinh, Bạch Nhạc đã bị kiếm ý kích thương ...
- Ngươi cho rằng hắn không gắng gượng nổi nữa?
Giang Nhược Hư nhẹ giọng hỏi.
- Chưa chắc không gắng gượng nổi, nhưng ưu thế trước đó, sợ rằng đã không còn.
Hàn Tinh trầm giọng đáp.
- Hôm qua ngươi cũng thấy Cố Vong Tình, nhận xét thế nào?
Không trả lời thẳng câu hỏi của Hàn Tinh, Giang Nhược Hư hỏi ngược lại.
- Trạng thái Cố Vong Tình rất ổn định.
Lắc lắc đầu, Hàn Tinh trầm giọng nói:
- Hắn là thiên kiêu được Chúng Tinh Điện dốc lòng bồi dưỡng, mặc dù chưa từng bước vào Chúng Tinh Thần Vực, song đối với những khái niệm cơ sở này thì đều vô cùng rõ ràng, đương nhiên sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Khóe miệng thoáng khẽ nhếch lên, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Ta nhớ được, trước đó ngươi rất xem nhẹ Bạch Nhạc, sao giờ lại trái ngược? Ý ngươi muốn nói, ta đối xử bất công với hắn?
- ...
Hơi chút ngưng trệ, trong lòng Hàn Tinh không khỏi đột nhiên hơi nhảy.
Giang Nhược Hư không nói, hắn còn chưa hồi thần, không phải thế thì là gì?
Từ trước đây căn bản không coi trọng Bạch Nhạc, thẳng đến bây giờ, trong lòng lại không biết đã bắt đầu khuynh hướng Bạch Nhạc từ lúc nào, loại biến hóa này, dù là chính bản thân hắn cũng không phát giác ra được.
Quan hệ giữa Hàn Tinh và Giang Nhược Hư, nói là chủ tớ, trên thực tế lại càng giống như là chí hữu.
Đối với lời trêu chọc đó của Giang Nhược Hư, Hàn Tinh không quá để tâm, trầm mặc khoảnh khắc, lát sau mới hồi đáp nói:
- Thật có chút bất công! Tiên sinh nói thái độ ta phát sinh biến hóa, chẳng lẽ thái độ tiên sinh cũng phát sinh biến hóa?
- Thái độ của ta không biến.
Cười nhẹ một tiếng, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói tiếp:
- Ta vẫn đánh giá cao Bạch Nhạc, chỉ là... Cũng chính bởi vậy, cho nên, ta mới càng muốn xem xem, cực hạn của hắn rốt cục cao đến đâu.
- Trên đời này vốn không có cái gì là công bằng tuyệt đối.
Trong mắt chớp qua vẻ bình thản, Giang Nhược Hư nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ngươi cho rằng, lúc đối mặt Chúng Tinh Điện, Chúng Tinh Điện sẽ cho hắn công bằng sao?
Chúng Tinh Điện sẽ cho Bạch Nhạc công bằng?
Đương nhiên sẽ không!
Dù là Tân Gia Minh, chẳng phải cũng vẫn đưa ra lựa chọn theo lập trường?
Từ thế cục trước mắt thì thấy, một khi Bạch Nhạc và Chúng Tinh Điện thực sự đứng ở phía đối lập, lập trường Tân Gia Minh căn bản không cần phải suy xét, có thể cho Bạch Nhạc cơ hội tiến vào Chúng Tinh Thần Vực đã là cực hạn.
Nếu nhất định phải đối mặt tương lai không công bằng, như vậy, muốn đánh vỡ loại bất công này, tuyệt đối phải có được thực lực càng cường đại, tâm tính càng kiên cường.
Huống hồ, chẳng phải Bạch Nhạc là Tử Vi Đế Tinh ư? Chẳng phải hắn là người từ thiên ngoại ư?
Vậy lại càng cần phải chứng minh chính mình.
Đấy cũng là tâm thái chân thực lúc này của Giang Nhược Hư.
Đương nhiên, có một điểm hắn không nói sai.
Đó chính là hắn vẫn vô cùng đánh giá cao Bạch Nhạc, dù bây giờ Bạch Nhạc đã rơi vào khốn cảnh, song hắn vẫn tin tưởng Bạch Nhạc có thể đi tiếp.
Trầm mặc khoảnh khắc, Hàn Tinh rốt cục hiểu được ý của Giang Nhược Hư.
Ngập ngừng một lúc, Hàn Tinh lần nữa mở miệng nói:
- Nếu tiên sinh cược sai thì sao?
Nghe được lời này của Hàn Tinh, trên mặt Giang Nhược Hư lộ ra vẻ hờ hững, bình thản nói:
- Nếu đã là cược, tự nhiên có thắng có thua! Nếu hắn thực sự bại, vậy chính là hắn nên chết... Sớm chút hay muộn chút đều không khác gì nhau.
- Ta đã dám mạo hiểm bước vào Chúng Tinh Thần Vực, tự nhiên đã không để ý tới sinh tử nữa!
- Ngay chính sinh tử của bản thân ta đều không để ý... Há sẽ còn quan tâm đến sinh tử của hắn?
- ...
- Ta nói rồi, trên đời này không có chuyện gì là chắc chắn cả!
- Phần thắng nhiều chút, vậy là đủ rồi.
...
- Giang Nhược Hư từng nói qua, trên đời này không có chuyện gì là chắc chắn cả, phần thắng nhiều chút, vậy là đủ rồi.
Trên Quan Tinh Đài, Tân Gia Minh nhìn vào tinh tượng, nhàn nhạt mở miệng nói.
Cùng ngồi trên Quan Tinh Đài còn có điện chủ Chúng Tinh Điện.