Từ lúc Bạch Nhạc và bọn Cố Vong Tình bước vào Chúng Tinh Thần Vực đến giờ, tính ra đã hơn ba tháng, Chúng Tinh Điện rốt cục cũng triển hiện ra để uẩn cường đại.
Thông qua một ít thủ đoạn đặc thù, điện chủ Chúng Tinh Điện biết được, hiện tại trong Chúng Tinh Thần Vực đã xảy ra dị biến.
Cũng chính bởi vậy, hắn mới lần nữa tìm đến Tân Gia Minh.
- Xem ra, ngươi đã sớm biết thông qua tinh tượng biến hóa.
Mí mắt hơi nhảy, điện chủ Chúng Tinh Điện trầm giọng nói.
- Ta biết hay không, quan trọng lắm ư?
Quay đầu lại, Tân Gia Minh bình thản nói:
- Chúng ta đều không có dũng khí như của Giang Nhược Hư, cho nên... Giờ hắn ở trong Chúng Tinh Thần Vực, còn chúng ta thì chỉ biết ở đây chờ đợi kết quả.
- Tử Vi Đế Tinh hiện thế, đại kiếp nạn vạn năm hàng lâm... Giờ Chúng Tinh Thần Vực lại có biến hóa, rõ ràng là ấn chứng điểm này, nhưng mà, giết chết Tử Vi Đế Tinh thật có thể giải quyết vấn đề?
Tân Gia Minh chậm rãi mở miệng nói:
- Nếu giết một ai đó liền có thể hóa giải đại kiếp nạn vạn năm, căn bản không cần chờ chúng ta động thủ, Giang Nhược Hư sớm đã là người đầu tiên xuống tay.
- Mấy năm nay Giang Nhược Hư không còn ra tay giết người, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không giết người.
- Ngươi không hiểu hắn... Đến lúc cần thiết, hắn ngoan lạt hơn bất cứ người nào trong chúng ta!
Nghe vậy, điện chủ Chúng Tinh Điện không nhịn được cười khổ.
- Cho nên, Giang Nhược Hư có thể dẫn theo bọn Bạch Nhạc tan biến lâu như vậy, là ngươi đã giúp bọn hắn?
- Không phải giúp bọn hắn, mà là đang giúp thế giới này!
Trầm mặc khoảnh khắc, Tân Gia Minh khẽ lắc đầu nói:
- Giang Nhược Hư rất có lòng tin đối với tên Tử Vi Đế Tinh kia, cũng như chúng ta có lòng tin đối với Cố Vong Tình vậy! Chuyện tới nước này, nhiều lời vô ích... Điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là chờ sự kiện Chúng Tinh Thần Vực có kết quả.
- Đoạn thời gian này sẽ quyết định, rốt cuộc là nên giết chết Tử Vi Đế Tinh, hay để hắn... Đi ra một con đường khác.
- Tân trưởng lão, rốt cuộc ngươi tin tưởng Giang Nhược Hư, hay là tin tưởng Chúng Tinh Điện?
- Ta ai cũng không tin!
Trong mắt chớp qua vẻ bình thản, Tân Gia Minh nhàn nhạt đáp nói:
- Ta chỉ tin tưởng kiếm trong tay mình!
- ...
- Ba năm mà thôi, vô luận hắn được đến cái gì trong Chúng Tinh Thần Vực... Ta vẫn đủ tự tin có thể khống chế được toàn cục!
- Đã mấy trăm năm ta chưa từng toàn lực xuất thủ ... Vậy nên, thế nhân dường như quên mất, ta cường đại đến cỡ nào.
Trong mắt lộ rõ vẻ tự tin, Tân Gia Minh bình thản đáp nói:
- Quay về đi, cứ theo ngươi nghĩ mà làm ... Vô luận ba năm sau kết quả thế nào, ta sẽ ra mặt vì ngươi, vì Chúng Tinh Điện, vì thiên hạ thương sinh!
…
Tu hành tựa như đi thuyền ngược nước, không tiến tất lui!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, càng là như vậy.
Không ngừng bị thương, vô luận là thần hồn hay thân thể, thương thế đều đã tích lũy đến một mức độ khó mà chịu đựng được nữa, gần như đã đến mép bên sụp đổ.
Nhưng vô luận thế nào, từ đầu đến cuối Bạch Nhạc đều chưa từng nghĩ đến buông bỏ!
Tâm thần trầm ở trên pho tượng thần linh kia, mỗi thời mỗi khắc, Bạch Nhạc đều đắm chìm vào quan sát kiếm ý, đó là một loại trạng thái điên cuồng, cũng là một loại khí phách và quyết tâm không thành công thì cũng thành nhân.
Nhưng mà, mỗi một phần trả giá, sau cùng đều sẽ có hồi báo.
Sau gần một tháng khổ sở giãy dụa, dưới sự giày vò điên cuồng đó, kiếm đạo của Bạch Nhạc rốt cục cũng lần nữa đột phá!
Như là một đạo linh quang chợt lóe, trực tiếp đốn ngộ.
Chỉ tích tắc, toàn bộ thế giới phảng phất trở nên bất đồng với trước.
Những kiếm ý vốn đang không ngừng xâm thực kia bỗng chốc dung nhập vào trong cơ thể Bạch Nhạc, dung nhập vào trong thần hồn, biến thành lực lượng tẩm bổ thân thể.
- Phốc!
Lại phun ra hai búng máu tươi, chỉ là lần này, máu phun ra tựa hồ là máu tụ tích ở trong ngực, hai búng máu tươi kia vừa được phun ra, cả người Bạch Nhạc phảng phất nhẹ bẫng đi nhiều.
Đột nhiên đứng dậy, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ hưng phấn, chỉ một nhịp thở, trên thân Bạch Nhạc tán phát ra một mạt kiếm ý giống hệt trên thân pho tượng thần linh.
Càn Nguyên Kiếm Ý!
Gần một tháng tham ngộ không phân ngày đêm, rốt cục cũng giúp Bạch Nhạc thành công ngộ ra Càn Nguyên Kiếm Ý.
Mặc dù quá trình mười phần gian nan khổ cực, song cảm giác vui sướng khi được đến thu hoạch vẫn đủ để áp đảo tất cả.
Cảm giác vui sướng đó khiến Bạch Nhạc hận không thể ngửa mặt lên trời cười to!
Gần gần chỉ dùng thời gian nửa ngày, bằng vào Càn Nguyên Kiếm Ý vừa mới lĩnh ngộ ra, Bạch Nhạc đã triệt để khôi phục thương thế.
Không chút ngập ngừng, sau khi khôi phục, Bạch Nhạc lập tức lần nữa dẫn động kiếm ý, tiến vào tầng huyễn cảnh càng sâu, tiếp tục đi tham ngộ một kiếm khủng bố kia!
So với lần chứng kiến đầu tiên, vừa chạm mặt liền trực tiếp bị kiếm ý phản phệ, lần lĩnh ngộ Càn Nguyên Kiếm Ý Bạch Nhạc này có được tiến bộ cực lớn, kiên trì ước chừng hơn mười nhịp thở mới bị bức lui ra huyễn cảnh.
- Phốc!
Thương thế mới vừa khôi phục lại lần nữa bị kiếm ý kích thương, phun ra một búng máu, Bạch Nhạc quỳ một chân trên đất, thần hồn tựa hồ sắp sụp đổ đến nơi.