Nhưng mà, vô luận thống khổ đến cỡ nào, Bạch Nhạc vẫn cắn răng gánh lấy.
Không cố được khôi phục thương thế, chỉ sợ bản thân quên mất huyền diệu trong một kiếm lúc nãy, nháy mắt khi vừa hồi thần, Bạch Nhạc lần nữa cưỡng bách bản thân trầm tĩnh lại, lần nữa sa vào trong trạng thái ngộ kiếm kia.
Mặc dù thương thế vẫn không nhẹ, song so với trước đó thì đã chênh lệch một trời một vực.
Trước tuy thương càng thêm thương, nhưng giờ đây, mỗi thời mỗi khắc đều có thể bằng vào kiếm ý để khôi phục thương thế, tự nhiên không thể cầm ra so sánh với nhau.
.....
- Thương thế Bạch Nhạc đang khôi phục!
Tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại, Hàn Tinh đang một mực theo dõi tình hình của Bạch Nhạc đột nhiên mở miệng nói.
Chân mày đang nhíu chặt đột nhiên giãn ra.
Trên mặt Giang Nhược Hư cũng lộ ra vẻ nhẹ nhàng, nhỏ giọng mở miệng nói:
- Chẳng qua mới ngắn ngủi không đến một tháng, lại đã vượt qua được tử kiếp... Tiểu gia hỏa này quả nhiên không khiến người thất vọng!
- Thương thế vẫn đang lặp lại.
Xoay người, Hàn Tinh nhẹ giọng bổ sung.
- Không sao cả, chỉ cần gắng gượng qua cửa ải khó chất, chuyện còn lại chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Khoát khoát tay, Giang Nhược Hư nhàn nhạt nói:
- Ngươi đi xem xem những người khác thế nào.
- Vâng!
Ứng tiếng, Hàn Tinh tức tốc tan biến trong bóng đêm.
Vừa xem, Hàn Tinh mới phát hiện, trong thời gian một tháng qua đã có bốn pho tượng thần linh bị phá trừ, khôi phục sinh cơ.
Giống như Giang Nhược Hư suy đoán, trong bốn pho tượng được phá trừ thành công, có hai pho tượng là do Tướng Tinh và Yêu Tinh phá trừ, lần nữa ngưng tụ ra pho tượng có bộ dạng của đối phương, nhìn vào liền rất dễ đoán được.
Còn về hai pho tượng còn lại, một là do Bắc Vực Cửu hoàng tử, một là do yêu thu Cực Tây Chi Địa, bản thể là Kim Sí Đại Bằng.
Bốn người này cộng thêm Bạch Nhạc và Cố Vong Tình, cơ hồ là những thiên tài xuất sắc nhất trong thế hệ này của Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.
Đương nhiên, trên thực tế Bất Tử Thanh Vương không tính là người thuộc thế hệ này, chẳng qua, nội tình trong đó Giang Nhược Hư và Hàn Tinh đều không biết.
Lại qua hơn một tháng!
Cố Vong Tình suất tiên đột phá, gần gần chỉ tiêu tốn thời gian hai tháng lẻ bốn ngày, thành công phá trừ thêm một pho tượng thần linh khác, hơn nữa cũng như Bạch Nhạc, pho tượng thần linh bị Cố Vong Tình phá trừ cũng cất chứa kiếm đạo truyền thừa.
.....
Trảm!
Trong mắt chớp qua tinh mang khiếp người, Bạch Nhạc bước ra trước một bước, kiếm trong tay đột nhiên hóa thành một đạo kinh hồng, hung hăng chém tới pho tượng thần kinh kia.
Không ngừng thử nghiệm, Bạch Nhạc vẫn đang tham ngộ Càn Khôn Thần Kiếm kia, chỉ là một mực cảm thấy so với một kiếm khủng bố trong huyễn cảnh kia thì tựa hồ vẫn khuyết thiếu một điểm gì đó, đấy không phải sai lệch về mặt thực lực, mà là một loại ý cảnh!
Mấy ngày sau cùng này, trên thực tế Bạch Nhạc vẫn đang nỗ lực tính thử tham ngộ loại ý cảnh kia, đáng tiếc một mực chưa thể như nguyện.
Bạch Nhạc tự nhiên có thể cảm giác được, trong thời gian ngắn, sợ rằng bản thân không cách nào đột phá được.
Hết cách, lúc này đành phải buông bỏ ý niệm tiếp tục tham ngộ, dùng Càn Nguyên Kiếm Ý, vung kiếm chém về phía pho tượng thần linh kia!
Ầm ầm!
Trong hư không truyền đến từng hồi tiếng nổ vang, tùy theo một kiếm kia của Bạch Nhạc, pho tượng thần linh ầm vang sụp đổ, cùng sụp đổ theo đó còn có huyễn cảnh xung quanh, cùng với pho tượng thần linh trong hiện thực.
Trước đã có qua một lần kinh nghiệm, lần này Bạch Nhạc không có gì bỡ ngỡ, bình tĩnh nhìn vào pho tượng thần linh triệt để đổ sụp, đồng thời thấy được phạm vi năm trăm thước xung quanh lần nữa khôi phục sinh cơ!
Nhưng mà, tròng mắt Bạch Nhạc đột nhiên co rụt lại, lần này, hắn thức tỉnh, lại không thể khiến cho tất cả tượng đá xung quanh biến lại thành người.
Có ba pho tượng đá đồng thời hóa thành một đống đá vụn!
Thậm chí cũng không cảm giác được nửa điểm khí tức máu thịt, như thể đấy vốn là ba pho tượng đá.
Nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc rõ ràng hơn ai hết, đấy chính là ba mạng người!
Những người tỉnh lại khác thấy thần linh chi lực lần nữa ngưng tụ ra tượng thần mang dáng dấp của Bạch Nhạc, trong mắt không khỏi tràn ngập vẻ kinh hãi, nháy mắt khi vừa tỉnh lại liền hóa thành chim thú tứ tán.
- Lần này, ngươi chậm thua Cố Vong Tình ba ngày!
Nhún nhún vai, Giang Nhược Hư nhẹ giọng mở miệng nói.
Trải tay ra, Bạch Nhạc lại không có tình tự gì đặc biệt, chỉ tùy ý đáp nói:
- Ai nhanh ai chậm không quan trọng, quan trọng là... được đến bao nhiêu, thu hoạch mấy ngày này khiến ta rất mãn ý, không cần phải so sánh với người khác.
Nghe vậy, Giang Nhược Hư thoáng khẽ nheo mắt lại, mặt lập tức lần nữa lộ ra ý cười.
- Không sai! Ngươi có vẻ còn xuất sắc hơn cả trong tưởng tượng của ta!
- Tiên sinh khen nhầm!
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng hỏi:
- Người khác thì sao?
Đối với Bạch Nhạc, Giang Nhược Hư không có gì để giấu giếm, trực tiếp nói ra tin tức cho Bạch Nhạc nghe.
- Nói cách khác, giờ chỉ còn lại có mười pho tượng?
Tính cả pho tượng trước đó bị Bạch Nhạc phá trừ, đến nay đã có bảy pho tượng thần linh bị người giành lấy truyền thừa, giờ chỉ còn lại mười pho sau cùng.
- Không sai!