Gật gật đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói tiếp:
- Trong mười pho tượng còn lại này, có hai pho tượng thần linh cất chứa kiếm đạo truyền thừa, nếu tốc độ ngươi đủ nhanh ... Có thể giành lấy tất cả.
Lần đầu tiên phá trừ pho tượng thần linh, Bạch Nhạc mất trọn vẹn ba tháng mới may mắn thành công.
Giờ đây, để phá trừ pho tượng trước mắt, Bạch Nhạc chỉ cần dùng thời gian hơn hai tháng một chút, đấy chính là khác biệt giữa tinh thông và không tinh không.
Tốc độ của Cố Vong Tình cũng rất nhanh.
Lại thêm những người khác cũng đều đang nỗ lực tham ngộ, cơ hội lưu lại cho Bạch Nhạc đúng thật đã không tính quá nhiều.
Nếu là người tâm tính ngạt độc, nói không chừng liền sẽ nghĩ cách giết chết tất cả những người có cạnh tranh với mình, song hiển nhiên, Bạch Nhạc còn không làm ra được loại chuyện như thế.
Hơn nữa, đứng trước pho tượng thần linh, tưởng muốn làm được điểm này là điều cực kỳ gian nan.
Giang Nhược Hư cũng sẽ không cho phép chuyện như thế xảy ra.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc chậm rãi mở miệng nói:
- Đã vậy, còn mong tiên sinh lập tức dẫn ta đến địa điểm tiếp theo.
Dù cho lúc này đã có chút mệt nhọc, nhưng Bạch Nhạc cũng rất rõ ràng, giờ không phải lúc để nói những lời này, hắn nhất định phải giành giật tranh thủ từng giây.
Vẻn vẹn nửa ngày sau, Bạch Nhạc đã chạy tới vị trí pho tượng thần linh tiếp theo, lần nữa hóa thành tượng đá.
Thời gian cứ thế dần trôi!
Có kinh nghiệm từ trước, tốc độ tham ngộ của tất cả mọi người tựa hồ đều đề thăng không ít.
Lần này, Bạch Nhạc gần gần chỉ tiêu tốn thời gian nửa tháng liền thành công phá trừ một nơi pho tượng thần linh!
Cùng lúc, Cố Vong Tình, cùng với Bất Tử Thanh Vương, Dạ Nhận và hai vị thiên tài Chúng Tinh Tiểu Thế Giới khác cũng lần lượt phá trừ thêm mỗi người một pho tượng.
Ngoài ra còn có một vị thiên tài Chúng Tinh Điện vô cùng may mắn, tránh ra được đám thiên tài Bạch Nhạc, tiêu tốn ước chừng nửa năm, cùng lúc phá trừ một nơi pho tượng thần linh.
Như thế, tính ra chỉ còn lại ba nơi pho tượng thần linh!
Hơn nữa, lần này, pho tượng thần linh cất chứa kiếm đạo truyền thừa sau cùng đồng thời bị bốn người Bất Tử Thanh Vương, Cố Vong Tình, vị Cửu hoàng tử Bắc Vực kia, cùng với Bạch Nhạc chọn trúng!
Tính tính thời gian, lần này Bất Tử Thanh Vương là người chạy đến trước nhất, sớm bảy ngày so với Bạch Nhạc, sau đó là Cố Vong Tình, sớm năm ngày so với Bạch Nhạc, cuối cùng mới là vị Cửu hoàng tw Bắc Vực kia, gần như đồng thời chạy tới cùng lúc với Bạch Nhạc.
Không chút nghi vấn, vô luận thành bại, đây đều là lần cơ hội sau cùng của mấy người.
Hưởng qua ngọt đầu từ pho tượng thần linh, ai cũng rõ ràng, tham ngộ thêm một pho tượng thần linh, bằng với được đến lợi ích lớn cỡ đó, mà đây, tính ra cũng là một loại đọ sức giữa mấy người với nhau.
Không có cái gì công bình hay không công bình, càng không có trọng tài.
Lặng không tiếng thở, trường tỷ thí sau cùng này cứ thế yên ắng bắt đầu.
Đương nhiên, điều Giang Nhược Hư quan tâm không phải cái này.
Càng lúc càng nhiều pho tượng thần linh bị phá trừ, Giang Nhược Hư có thể cảm nhận được, lực lượng đạo cấm chế ngăn trở kia đã càng lúc càng yếu.
Đợi khi tất cả pho tượng thần linh bị phá trừ, chúng nhân liền sẽ tìm được con đường tiến vào sâu trong Chúng Tinh Thần Vực.
Mà điều hắn cần làm chính là đi trước một bước, chiếm lấy tiên cơ.
Như thế, một khi mất đi áp chế, đợi khi pho tượng thần linh nơi đây bị phá trừ, giữa đám người Bạch Nhạc sợ rằng sẽ không còn thái bình được nữa.
….
Chớp mắt, lại hai tháng đi qua.
Yêu tu đến từ Cực Tây Chi Địa kia và Dạ Nhận lần lượt phá trừ pho tượng thần linh mà bọn hắn chọn, nhưng pho tượng thần linh mà đám người Bạch Nhạc lựa chọn lại vẫn chưa có kết quả.
Điều này khá là khác thường, song đây lại là kết quả mà Giang Nhược Hư tưởng muốn.
Mặc dù cùng đều là pho tượng thần linh, song độ khó khi tưởng muốn tham ngộ tự nhiên sẽ có khác biệt!
Bản thân pho tượng thần linh này vốn là nơi cất chứa truyền thừa khó khăn nhất!
Cũng là Giang Nhược Hư cố ý muốn dẫn bọn Bạch Nhạc tới đây để cùng lúc hoàn thành tranh đoạt pho tượng thần linh cuối cùng này.
Chính xác, hiện tại, đây đã là pho tượng thần linh cuối cùng.
Không chỉ bọn Bạch Nhạc, giờ đây các tu hành giả khác đều đang dồn dập chạy tới, chẳng qua, chuyện đến nước này, không ai tùy tiện gia nhập tham ngộ pho tượng cuối cùng kia, bởi vì căn bản không có ý nghĩa.
Đã hai tháng qua đi, tùy thời đều có thể có người thành công, lúc này cuốn vào, chẳng qua là vô duyên vô cớ lãng phí thời gian mà thôi.
Hơn nữa, ngay cả loại thiên tài như Bạch Nhạc và Cố Vong Tình đều rất khó đột phá, có thể thấy được truyền thừa ở chỗ này gian nan đến cỡ nào, nhất thời sơ sẩy, ngược lại sẽ bồi táng ở chỗ này, thực sự không hạch toán chút nào.
Nhìn vào những người kia, Hàn Tinh có chút không đáng.
Lấy tính cách Hàn Tinh, dù biết rõ tranh không lại đối phương, nhưng với cơ hội như thế đặt ở trước mặt, hắn tất phải tranh đoạt một phen, không dám nói có thể phát sinh kỳ tích, nhưng có thể tham ngộ một chút kiếm đạo, tính ra cũng không sai.