Nếu Bạch Nhạc hoặc Cố Vong Tình rơi vào cảnh này, Hàn Tinh dám khẳng định, hai người kia nhất định sẽ không buông bỏ.
Nhưng những người này lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà sợ khó không tiến, hiển nhiên khiến hắn có chút xem thường.
- Không phải ai cũng đều là Bạch Nhạc và Cố Vong Tình... Bằng không, há sẽ được xưng là thiên kiêu vô song.
Rất dễ để nhìn ra tâm tư trong mắt Hàn Tinh, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói.
- Hạng người tầm thường, cần gì phải tiến vào Chúng Tinh Thần Vực!
Trong mắt lộ ra một tia chán ghét, Hàn Tinh lạnh lùng nói.
- Nào có nhiều thiên tài như vậy... Những người này mới là hiện thực.
Giống như Quan Lan, mặc dù thu lấy anh tài thiên hạ, nhưng trên thực tế, những người đỉnh cấp nhất lại vẫn đều có bối cảnh, không thể hoàn toàn tính là người Quan Lan.
Lại tỷ như, Bạch Nhạc và Cố Vong Tình giờ đây, trên thực tế cũng có thể tính là người Quan Lan, nhưng mà, hai người kia lại có ai thực sự xem mình là học sinh Quan Lan?
Quan Lan thu người, không quá quan tâm đến bối cảnh thân phận.
Song, phóng mắt khắp toàn thiên hạ, nắm giữ tài nguyên tu hành nhiều nhất, dễ dàng bồi dưỡng ra được nhân tài nhất, lại vẫn là những nơi có được truyền thừa xa xưa như Chúng Tinh Điện, Bắc Vực, Cực Tây Chi Địa, Đông Nam quận.
Bên trong Quan Lan, nhiều nhất chính là những trung tầng thiên tài kiểu này, bọn hắn tuy đều không phải thiên tài đỉnh cấp nhất, lại cấu thành nên căn cơ của mỗi thời đại.
Những người này cũng tương tự!
Lắc lắc đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta không cần ở lại chỗ này làm gì nữa cả.
- Tiên sinh không đợi xem kết quả?
Hơi có chút kinh ngạc, Hàn Tinh nghi hoặc hỏi.
- Không cần, cái đó không quan trọng.
Lắc đầu, Giang Nhược Hư bình thản đáp nói.
Đối với hắn mà nói, phá giải đại trận, bước vào trung tâm Chúng Tinh Thần Vực, đi tìm chân tướng, đấy mới là chuyện quan trọng nhất, còn về giữa bọn Bạch Nhạc rốt cục ai thắng ai thua, kỳ thật ảnh hưởng không lớn.
Thanh niên có thể sẽ coi trọng những hư danh này, nhưng Giang Nhược Hư sớm đã qua cái tuổi để tâm đến mấy thứ kể trên.
Đưa mắt nhìn khắp cả đời người, thành bại được mất nhất thời không phải là điều gì quá mức quan trọng.
Huống hồ, Giang Nhược Hư cũng có tâm để cho những người này loạn chút!
Như vậy, mới có thể giúp hắn tranh thủ được càng nhiều tiên cơ.
Trong Chúng Tinh Thần Vực, xưa nay chém giết giữa tu hành giả với nhau mới là điều thường thấy nhất, cũng là điều hung hiểm nhất, giờ đây, bởi vì bóng đêm vô tận phủ xuống, cùng với truyền thừa bên trong pho tượng thần linh, khiến cho những tu hành giả này càng thêm tận tình chém giết.
Có hắn ở chỗ này đè lên, chúng nhân đều có chút kiêng dè, chỉ khi hắn rời đi, nhiều người như vậy tụ lại một nơi, khả năng cao liền sẽ không quá an bình.
...
Quá gian nan!
Bắt đầu từ ngày đầu tiên Bạch Nhạc tiếp xúc với kiếm đạo, hắn chưa từng cảm thấy gian nan mờ rít như thế bao giờ.
Dù là trước đây khi hắn không có chút căn cơ nào, tu hành Linh Tê Kiếm Quyết cũng không trắc trở như lúc này.
Thứ được lưu lại trong pho tượng thần linh sau cùng này không phải thần thông truyền thừa khủng bố gì, thậm chí vừa khéo tương phản, tổng cộng chỉ có mười bốn kiếm chiêu cơ sở!
Phách, trảm, tiệt, liêu, thiêu, câu, thứ.
Xuyên, mạt, tảo, điểm, băng, quải, vân.
Mười bốn thức kiếm chiêu cơ sở nhất này là thứ mà mỗi kiếm tu đều phải tinh thông từ ngày đầu tiên tu hành, tựa hồ không có chút thần kỳ nào.
Nhưng mà, đến khi thật sự đắm chìm trong đó, Bạch Nhạc mới đột nhiên phát hiện, tựa hồ hết thảy huyền diệu của thần thông kiếm đạo đều xoay quanh mười bốn kiếm chiêu cơ sở này.
Vô luận thần thông kiếm đạo phức tạp đến đâu, một khi phân giải ra ngoài, chẳng qua cũng chỉ là tổ hợp của những kiếm chiêu cơ sở này!
Tỷ như Ngu Kiếm và Bất Nhị Khoái Kiếm!
Kỳ thực, đấy chẳng qua là vươn dài kiếm chiêu cơ sở đến mức cực đại mà thôi.
Những thứ này tựa hồ rất dễ hiểu, song lại dễ dàng bị chúng nhân lơ là.
Trong kiếm đạo, tựa hồ cất chứa quá nhiều thứ phức tạp, quá nhiều quy tắc.
Thậm chí khiến người cảm thấy lệch xa kiếm đạo bản thân.
Nhưng giờ đây, đứng trước mặt pho tượng thần linh này, Bạch Nhạc đột nhiên cảm giác được, tựa hồ kiếm đạo mà bao năm qua mình học được đều là uổng công, hết thảy đều đi nhầm phương hướng!
Đây mới là điều mang tính lật đổ thực sự!
Trên thực tế, có hai tên kiếm tu, sau khi cảm nhận được điểm này từ trong pho tượng thần linh kia, thần hồn liền trực tiếp sụp đổ, sự sụp đổ đủ để khiến người tự hủy diệt!
Đương nhiên, nếu tu vi kiếm đạo không đủ, căn bản sẽ không thể ngộ được điểm này, ngược lại sẽ được an toàn.
Chỉ là, người như thế, muốn tham ngộ ra kiếm đạo bên trong pho tượng thần linh, tự nhiên không khác gì người si nói mộng.
Bạch Nhạc không biết một điều chính là, thần linh lưu lại pho tượng này chính là một vị tồn tại khủng bố, xưa kia từng được tôn xưng là Kiếm Thần.
Dù là vị thần linh Càn Nguyên sáng chế ra Càn Nguyên Thần Kiếm kia, ở trước mặt vị Kiếm Thần này cũng chỉ dám hành lễ vãn bối.
Đương nhiên, so với người khác, tốc độ tham ngộ của Bạch Nhạc đã rất nhanh.
Tựa như trước đây sáng chế Ngu Kiếm, Bạch Nhạc chính là chịu hạ khổ công trên kiếm đạo, nhờ đó mới thành tựu nên Ngu Kiếm.