Như vậy điểm khác biệt duy nhất ở đây chính là, trong những mộ phần này, người được mai táng đều là cường giả thần linh.
Đây là một nơi mộ địa mai táng chúng thần!
Chỉ với mộ bia chi chít trước mắt đã nhiều đến trên trăm, mà đấy gần như bằng với trên trăm vị cường giả thần linh vẫn lạc, đây là chuyện hãi hùng cỡ nào.
Dù là Giang Nhược Hư, khắc này cũng khó mà khống chế được tình tự trong lòng.
- Tiên sinh... Chúng ta không thể ở lại chỗ này, trên người chúng ta đã nhiễm phải tử khí.
Gần như đồng thời, Hàn Tinh trầm giọng mở miệng nói.
So với Giang Nhược Hư, Hàn Tinh càng chú ý đến những chi tiết mang tính thực chất.
Lúc Giang Nhược Hư còn đang đắm chìm trong nhiều mộ bia thần linh như vậy, Hàn Tinh đã nhạy cảm ý thức được, thân thể hai người đã bị tử khí xâm thực.
Lấy thực lực hai người, bị tử khí xâm thực trong thời gian ngắn thì vẫn không sao cả, nhưng giả như cứ tiếp tục lưu lại chỗ này , mặc cho tử khí không ngừng xâm thực, khả năng liền sẽ phiền phức to.
Không nói cái khác, chí ít nhục thân tất sẽ bị hủy.
- Tử khí?
Khẽ nhíu mày, Giang Nhược Hư theo đó hồi thần.
Chỉ là, khác với Hàn Tinh, khắc này trong đầu Giang Nhược Hư phù hiện lên càng nhiều ý niệm ...
... ... .. .
Vô luận tranh đoạt và chém giết máu tanh tới cỡ nào, sau cùng đều sẽ có kết quả.
Đám người Bạch Nhạc buông bỏ, song như thế cũng không khiến quá trình tranh đoạt ba ngôi sao màu vàng cuối cùng trở nên dễ dàng, ngược lại còn càng thêm thảm liệt.
Rốt cuộc đến cuối cùng ai là người tranh đoạt thành công, Bạch Nhạc không biết.
Nhưng nửa ngày sau khi bọn Bạch Nhạc bước vào sâu trong Chúng Tinh Thần Vực, ba ngôi sao màu vàng cuối cùng trên bầu trời cũng dần tan biến.
Hết thảy xung quanh về lại với hắc ám.
Đương nhiên, khiến cho Bạch Nhạc chú ý không phải chuyện này, mà là tùy theo ba ngôi sao cuối cùng tan biến, khí tức xung quanh tựa hồ càng lạnh hơn vài phần.
Phảng phất ở trong tối tăm đang có một thanh âm nhắc nhở Bạch Nhạc lập tức lui về, rời xa khỏi nơi này.
Tiếp sau đó, trong khắp toàn Chúng Tinh Thần Vực, tất cả hung thú bỗng chợt trở nên cuồng bạo.
Hung thú vốn chỉ canh giữ ở địa bàn khu vực của mình, giờ lại đang lưu thoán tứ xứ, công kích hết thảy kẻ địch gặp phải, vô luận là tu hành giả hay là đồng loại!
Khủng bố hơn chính là, loại cuồng bạo này phảng phất có được lực cảm nhiễm cực mạnh, rất nhiều người gặp phải hung thú tấn công, sau khi trốn được đi ra cũng trở nên nóng nảy dễ giận, khó mà khống chế tình tự bản thân.
... ... .....
- Thì ra là thế!
Khe khẽ nheo mắt lại, nhìn lên vòm trời, thấy được ba ngôi sao màu vàng cuối cùng tan biến, trong mắt Giang Nhược Hư chớp qua một tia hiểu ra, nhẹ giọng lẩm bẩm nói.
Trước đó, Giang Nhược Hư một mực cho rằng, mười bảy pho tượng thần linh kia hợp thành đại trận, thiết hạ cấm chế là để ngăn cản người tiến vào sâu trong Chúng Tinh Thần Vực.
Nhưng giờ đây, hắn rốt cuộc mới hiểu ra.
Đại trận kia kỳ thực là để phòng ngừa người bên trong đi ra, phòng ngừa khí tức nơi đây tiết ra ngoài.
Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là vì ngăn cản người bên ngoài tiến vào.
Bằng không, mỗi một nơi pho tượng thần linh sẽ không lưu lại truyền thừa.
Đây tựa hồ càng giống như một loại khảo nghiệm, chờ đến một ngày nào đó, có người thích hợp đi đến, mở ra phong ấn, tìm thấy chân tướng!
Rất hiển nhiên, nếu nói, có một ngày như vậy, có một người như thế.
Vậy liền nhất định có liên quan đến Tử Vi Đế Tinh.
Chỉ là, Giang Nhược Hư cùng Hàn Tinh lại đánh bậy đánh bạ, trước một bước chạy tới chỗ này.
- Tiên sinh, giờ chúng ta phải làm sao?
- Đã không còn đường để để lui.
Lắc lắc đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng đáp nói:
- Giờ ta lại càng lúc càng hiếu kỳ, Chúng Tinh Thần Vực này đến cùng đang cất dấu bí mật gì!
- Tất cả vấn đề đều có đầu nguồn!
Ngẩng đầu nhìn phiến mộ địa trước mắt, Giang Nhược Hư bình tĩnh mở miệng nói:
- Tránh là vô dụng, chỉ có thể đi vào... Tìm được đầu nguồn, sau đó giải quyết vấn đề!
- Nhưng mà... Tử khí nơi đây thực sự quá nồng đậm, nếu tiến vào càng sâu, chúng ta không cách nào khu trục tử khí trong cơ thể.
Nhíu mày, Hàn Tinh trầm giọng nói.
- Vậy lại thế nào?
Nhìn vào Hàn Tinh, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói tiếp:
- Lần này bước vào Chúng Tinh Thần Vực, ta đã không nghĩ đến chuyện sống sót đi ra ... Chết còn không sợ, há lại sợ chút tử khí kia?
- ...
Trầm mặc khoảnh khắc, sau cùng Hàn Tinh không nói gì thêm, yên ắng cùng theo Giang Nhược Hư tiến vào trong phiến mộ địa kia.
Nếu sớm đã ôm lấy tinh thần liều chết, tự nhiên vô luận đối mặt nguy hiểm nào cũng đều không thể khiến cho người sợ hãi.
Giang Nhược Hư nói không sai, lần này hai người bọn hắn đến đây, chính là bốc lên phong hiểm tử vong để tìm kiếm chân tướng.
Hiện tại, khoảng cách đến chân tướng tựa hồ đã gần thêm một phần, há có thể bởi vì chút nguy hiểm mà lùi bước.
Huống hồ, mặc dù ném ra những thứ kia không nói, hắn cũng nhất định phải đi theo Giang Nhược Hư.
Vô luận sống chết!
Nhưng mà, nếu có người khác ở chỗ này, hẳn sẽ phát hiện ra một điều quỷ dị, nháy mắt khi Giang Nhược Hư và Hàn Tinh bước vào phiến mộ địa kia, thân ảnh bọn hắn phảng phất đột nhiên tan biến.
... ... ... ...