Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1892 - Chương 1891: Tử Cực Mà Sinh (4)

Chương 1891: Tử cực mà sinh (4) Chương 1891: Tử cực mà sinh (4)

Hắn không tin Bạch Nhạc sẽ dễ dàng chết đi như vậy.

Huống hồ, chuyện này nơi nơi đều lộ ra quỷ dị, bản thân cũng lưu lại sơ hở cực lớn.

Nếu là người bình thường, bị trường diện quỷ dị như vậy hù sợ, có lẽ sẽ không ý thức được bên trong có vấn đề, nhưng hắn chính là sát thủ đỉnh cấp, khả năng nắm bắt đối với chi tiết nhạy cảm một cách dị thường.

Bạch Nhạc có lẽ thật bị phong hóa sau khi chết, nhưng đồ đạc trên người Bạch Nhạc lại đâu cả rồi?

Dù y phục cũng bị phong hóa, song giới chỉ trữ vật thì sao? Đồ vật bên trong đang ở đâu?

Khoan nhắc đến mấy thứ kia, chỉ cần nói đến Nghịch Ma Kiếm thôi, nó đâu rồi?

Chẳng lẽ, những vật kia cũng sẽ hao hết sinh cơ, cùng lúc bị phong hóa?

Ý thức được điểm này, Dạ Nhận lập tức phát giác ra được huyền cơ.

Nhất thời, Dạ Nhận không khỏi đưa mắt nhìn lên Vô Tự Bia ...

..... .

Bạch Nhạc không gấp gáp tham ngộ, mà đại khái quét qua toàn bộ mộ bia một lần!

Mộ bia nơi đây không nhiều không ít, vừa khéo có chín mươi chín tòa, trên mỗi một tòa mộ bia đều ghi chép lại một môn truyền thừa, không có bất kỳ trùng lặp nào.

Trong đó, có tổng cộng hai mươi bảy tòa truyền thừa liên quan đến kiếm đạo.

Trừ Vô Tự Bia trước đó Bạch Nhạc từng tham ngộ ra, hai mươi sáu truyền thừa kiếm đạo còn lại đều có bất đồng.

Từ mặt ngoài thì thấy, tựa hồ không có gì đặc biệt, nhưng nếu nghĩ đến càng sâu một tầng, vậy liền hoàn toàn không phải như vậy.

Nếu tất cả thần linh đương sơ sáng tạo Chúng Tinh Tiểu Thế Giới đều có mộ phần ở chỗ này, như vậy mười bảy pho tượng thần linh mà bọn hắn thấy được ở bên ngoài khi trước lại nên giải thích như thế nào?

Lẽ nào những thần linh kia không chết?

Điều này quá kỳ quái!

Đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu giờ đây, Bạch Nhạc còn không lưu ý tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, vậy thì đúng là nhược trí.

Đương nhiên, đối với Bạch Nhạc mà nói, giờ hắn cũng chỉ có thể tạm thời gác phần nghi hoặc này ở trong lòng.

Giang Nhược Hư có ý định đuổi khéo hắn đi, Bạch Nhạc lòng dạ biết rõ.

Song Bạch Nhạc lại không quá để ý, bởi vì đối với hắn mà nói, những truyền thừa kiếm đạo trước mắt này thật có được sức hấp dẫn cực lớn.

Đối với kiếm đạo của hắn, đây không nghi ngờ là yếu tố trợ giúp hoàn thiện vô cùng lớn.

Trước nay Bạch Nhạc một mực rất bình tĩnh, tự nhiên cũng hiểu được, dục tốc bất đạt.

Rất nhiều chuyện, quá gấp, chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Luận trí kế, Bạch Nhạc rõ ràng, bản thân kém xa Giang Nhược Hư.

Giống như trong chuyện này, nếu không phải được đến ám thị từ Giang Nhược Hư, chỉ bằng vào chính hắn, sợ rằng vô luận thế nào cũng không khả năng nhìn thấu bí mật trên Vô Tự Bia, tiến vào được nơi đây.

Bây giờ, tự nhiên cũng tương tự.

Giang Nhược Hư vẫn đang nghiên cứu Vô Tự Bia kia, hơn nữa, từ tình hình trước mắt thì thấy, hiển nhiên còn chưa tìm ra manh mối.

Với tình hình đó, hắn ở lại nơi kia cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tương phản, mượn cơ hội này đi tham ngộ truyền thừa kiếm đạo, giao loại chuyện phí đầu óc kia cho Giang Nhược Hư, đấy mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Giang Nhược Hư muốn nhìn thấu bí mật Chúng Tinh Thần Vực, về điểm này, không có xung đột gì với Bạch Nhạc cả.

Trong tình cảnh hiện thời, Bạch Nhạc tự nhiên có thể chọn tiếp tục tin tưởng Giang Nhược Hư.

Khu trục toàn bộ những ý niệm kia ra khỏi đầu, lúc này Bạch Nhạc mới bắt tay vào tham ngộ mộ bia.

.....

- Tử cực mà sinh!

Gắt gao nhìn chằm chằm bia đá trước mặt, khắc này Dạ Nhận rốt cục đã phần nào đoán được bí mật, trong lòng không khỏi theo đó run rẩy mãnh liệt.

Bản thân Dạ Nhận vốn là người quyết đoán, một khi trong lòng đã quyết định liền không có bất kỳ do dự nào nữa.

Nháy mắt, sinh cơ trên thân Dạ Nhận cũng dần trở nên suy bại.

Chỉ là ngay đúng lúc này, Cố Vong Tình, Bất Tử Thanh Vương cũng chạy tới trước Vô Tự Bia.

Bất Tử Thanh Vương và Cố Vong Tình đều đã hao hết ngôi sao màu vàng trong cơ thể, với tình hình trước mắt, chỉ có nước rời khỏi phiến mộ địa.

Nhưng đến lúc sắp phải rời đi lại có chút không nhịn được, tưởng muốn quay lại xem xem.

Đặc biệt là Cố Vong Tình, khi trước hắn tận mắt nhìn thấy Giang Nhược Hư và Hàn Tinh vẫn lạc, giờ đã sắp phải rút đi, song vẫn nhớ kỹ như in, Bạch Nhạc chưa hề rời đi, hiện tại, hắn không phát hiện tung tích Bạch Nhạc ở

Về lại nơi đây, một là muốn xem xem Bạch Nhạc có còn ở đó hay không, hai là cũng muốn xác nhận lại xem, trong Vô Tự Bia này có phải cất dấu bí mật nào đó.

Chỉ là không ngờ, đến lúc lần nữa quay lại, chẳng những không thấy tung tích Bạch Nhạc, hơn nữa còn thấy được Yêu Tinh Dạ Nhận cũng làm ra lựa chọn tương tự như của Giang Nhược Hư.

- Dạ Nhận, xảy ra chuyện gì?

Chân mày đột nhiên nhướng lên, Bất Tử Thanh Vương trầm giọng mở miệng hỏi.

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bất Tử Thanh Vương và Cố Vong Tình một cái, Dạ Nhận lại không có ý mở miệng nói chuyện.

Hắn vốn không phải người sảng lãng, bí mật này hắn thật không dễ dàng mới phát hiện ra được, há lại nguyện ý nói cho người khác biết.

- Bạch Nhạc đâu?

Cố Vong Tình hỏi theo:

- Lẽ nào Bạch Nhạc cũng đã chết?

Bình Luận (0)
Comment