- Bạch Nhạc sống chết thì liên quan gì đến ta?
Liếc nhìn Cố Vong Tình, Dạ Nhận nhàn nhạt nói:
- Chẳng phải thiếu điện chủ vẫn luôn muốn chúng ta chết ư, giờ chẳng phải vừa khéo hợp với ý ngươi.
- Ngươi tìm chết!
Trong mắt lộ ra nộ ý, Cố Vong Tình lớn tiếng uy hiếp nói.
- Thiếu điện chủ cho rằng, đến lúc này, ngươi còn có thể uy hiếp ta?
Trong mắt lộ ra vẻ đạm mạc, Dạ Nhận khinh thường hỏi ngược lại.
Câu hỏi này khiến Cố Vong Tình hơi ngớ, giờ sinh cơ Dạ Nhận đã hao hết, lúc nào cũng có thể vẫn lạc, tự nhiên không cần sợ hắn uy hiếp.
Trong lúc nói chuyện, chút sinh cơ cuối cùng của Dạ Nhận cũng tiêu tán, theo đó chết đi.
Tiếp sau, thi thể Dạ Nhận phong hóa, cảnh này lần nữa rơi vào trong mắt Cố Vong Tình, khiến trong lòng hắn không khỏi cuộn lên sóng gió ngất trời.
Một lần là ngoài ý, hai lần là vừa khéo, nhưng tận ba lần thì ... còn là ngoài ý nữa ư?
…
Trên đời này làm gì có nhiều chuyện ngoài ý như vậy!
Cố Vong Tình có chút tự phụ, song không hề ngu xuẩn.
Từ Giang Nhược Hư đến Bạch Nhạc, lại đến Dạ Nhận, nếu diễn ra với nhiều trường hợp như vậy mà hắn vẫn không phát hiện trong đó có kỳ quặc, vậy thì thật có thể chết đi cho xong.
Nhất thời, ánh mắt Bất Tử Thanh Vương và Cố Vong Tình không khỏi rơi lên Vô Tự Bia trước mặt.
Rất nhiều chuyện chính là như thế, người đầu tiên phát hiện được huyền cơ chính là thiên tài, đến người thứ hai lại sẽ dễ dàng hơn nhiều, còn về người thứ ba thứ tư, vậy lại chẳng có gì khốn khó nữa cả.
Bản thân Cố Vong Tình và Bất Tử Thanh Vương vốn đều là nhân vật thuộc hàng đỉnh cấp, có nhắc nhở rõ ràng như vậy ở ngay trước mặt, chẳng qua không đến nửa canh giờ ngắn ngủi, hai người liền lần lượt hiểu ra, tọa hóa ngay trước bia đá.
..... .
Đối với bọn Dạ Nhận và Cố Vong Tình đi đến, Giang Nhược Hư không mấy ngạc nhiên.
Không làm khó, cũng không nhắc nhở gì thêm.
Phảng phất như không nhìn thấy bọn hắn vậy, vô luận bọn hắn muốn làm cái gì, Giang Nhược Hư đều không chút nào ngăn trở.
Rất nhanh mấy người liền tìm được tung tích Bạc Nhạc phía trước một nơi mộ bia.
Cố Vong Tình hận đến nghiến răng nghiến lợi, mong không được lập tức động thủ giết chết Bạch Nhạc.
Nhưng nghĩ đến cục diện hiện tại, lại không thể không đè xuống cục tức trong lòng.
Khoan nói Giang Nhược Hư sẽ ra tay ngăn cản hay không, chỉ riêng hai người Dạ Nhận và Bất Tử Thanh Vương ở bên liền đã đủ khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không chút khoa trương mà nói, giả như Giang Nhược Hư và Hàn Tinh không có mặt ở đây, sợ rằng không đợi hắn động thủ với Bạch Nhạc, Bạch Nhạc và bọn Bất Tử Thanh Vương đã trước một bước hạ sát thủ với hắn.
Trước đó chịu thiệt, bây giờ Cố Vong Tình lại có chút ngập ngừng.
Lấy tâm trí của hắn, tự nhiên không khó để hiểu được, bí mật nơi đây sợ rằng vẫn nằm ở Vô Tự Bia khổng lồ khi trước.
Hơn nữa, Giang Nhược Hư chẳng phải đang ở nơi đó ư?
Nhưng mà, sau khi phát hiện truyền thừa trên mộ bia ở đây đều có thể tùy ý tham ngộ, hắn liền nhịn không được động tâm.
Hít sâu một hơi, Cố Vong Tình quyết định phải nói một tiếng với Giang Nhược Hư.
- Tiên sinh có phát hiện gì không?
Đứng ở sau lưng Giang Nhược Hư, Cố Vong Tình nhẹ giọng mở miệng nói.
- Làm sao, ngươi cũng muốn tới thử xem?
Không quay đầu, Giang Nhược Hư tùy ý mở miệng nói.
- Học sinh chỉ là hiếu kỳ, Chúng Thần Mộ Địa này rốt cuộc là tồn tại thế nào, ý nghĩa tu kiến nơi đây là gì.
Lắc lắc đầu, Cố Vong Tình nhẹ giọng nói:
- Vô Tự Bia mới là hạch tâm của nơi đây, tiên sinh tham ngộ lâu vậy rồi, không biết đã có tâm đắc gì chưa?
Quay người lại, Giang Nhược Hư thản nhiên nói:
- Nghe ngữ khí ngươi, có vẻ như đang trách cứ ta trước đó không nói cho ngươi biết chân tướng?
- Học sinh không dám!
Lắc đầu, Cố Vong Tình trầm giọng nói tiếp:
- Chỉ là, học sinh cho rằng, tiên sinh thật có chút thiên vị Bạch Nhạc.
Trước đó, Bạch Nhạc cùng theo Giang Nhược Hư sơm sớm tiến vào đây, trong khi hắn lại rơi sau rất nhiều, cảnh này khiến Cố Vong Tình một mực canh cánh trong lòng, hắn vẫn luôn cho rằng, Giang Nhược Hư có nhắc nhở đặc biệt nào đó với Bạch Nhạc.
Đối mặt với Cố Vong Tình chất vấn, Giang Nhược Hư lại không có ý giải thích.
Hàn Tinh ở bên lại cười lạnh nói:
- Thiếu điện chủ, tiên sinh nói cho ngươi cái gì, không nói cho ngươi cái gì, đấy là chuyện của tiên sinh, ngươi có tư cách gì để oán giận?
- Học sinh không dám!
Cố Vong Tình lần nữa cúi thấp người, trên mặt vẫn là bộ dạng cung kính, trầm giọng nói:
- Nếu Bạch Nhạc không phải Tử Vi Đế Tinh mà chỉ là một học sinh Quan Lan bình thường, vô luận tiên sinh đối xử bất công thế nào, học sinh cũng không dám có nửa lời oán hận, chỉ là, Tử Vi Đế Tinh can hệ lớn lắm ... Tiên sinh làm như thế chính là đang đối nghịch với Chúng Tinh Điện chúng ta! Bởi vậy, học sinh mới không thể không chất vấn.
Trầm mặc khoảnh khắc, sau cùng Giang Nhược Hư thở dài một hơi, nói:
- Ngươi khiến ta rất thất vọng.
Nghe được lời này của Giang Nhược Hư, trong lòng Cố Vong Tình không khỏi đột nhiên hơi nhảy, song vẫn kiên trì không mở miệng.
Chỉ là, Giang Nhược Hư cũng không có ý giải thích.