- Ngươi nguyện ý xem thì cứ ở đấy mà xem... Ai nấy đều có duyên phận riêng, người ngoài không cưỡng cầu được.
Mí mắt Cố Vong Tình hơi nhảy, hắn có thể cảm giác được thái độ xa cách của Giang Nhược Hư đối với mình, nhưng lại không hiểu được, tại sao lại sẽ có kết cục thế này.
Lẽ nào Tử Vi Đế Tinh thật khiến Giang tiên sinh thay đổi lớn đến thế?
..... .
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã ba tháng qua đi.
So với phương thức truyền thừa ở những pho tượng thần linh khi trước, loại viết ra công pháp truyền thừa một cách đơn giản này, tự nhiên dễ dàng cảm ngộ hơn nhiều, đương nhiên, muốn thực sự ngộ ra bí ảo trong đó, lại cũng không phải điều dễ dàng.
Chẳng qua, đối với Bạch Nhạc bây giờ mà nói, phương thức tham ngộ như thế, đúng thật vừa khéo.
Trong lòng hắn đã có con đường kiếm đạo thuộc về chính mình, giờ đi tham ngộ những truyền thừa kiếm đạo này, chẳng qua là thu tập những điểm mạnh của người khác, tăng nhanh tốc độ thôi diễn của chính mình mà thôi.
Thời gian ba tháng, Bạch Nhạc đã tham ngộ truyền thừa kiếm đạo trên mười hai toà mộ bia, có thể nói lý giải đối với kiếm đạo ngày càng thêm sâu sắc.
Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận cũng có được thu hoạch không cạn.
Chỉ riêng Cố Vong Tình một mực đứng trước Vô Tự Bia với Giang Nhược Hư, tính thử nỗ lực lĩnh ngộ ra manh mối từ trong đó.
Đáng tiếc, thời gian qua lâu vậy rồi, Cố Vong Tình vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Nếu không phải Giang Nhược Hư một mực đứng ở bên, hắn thật sự sẽ hoài nghi, liệu có phải phán đoán của mình là sai lầm, nơi đây căn bản không có điểm nào đặc biệt cả.
Ba tháng này, Cố Vong Tình cũng từng thử qua bắt chuyện với Giang Nhược Hư, đáng tiếc, từ đầu đến cuối, Giang Nhược Hư không hề đáp lời hắn dù chỉ nửa câu.
Ba tháng kiên trì, rốt cục khiến cho Cố Vong Tình cảm nhận được thất bại.
Giờ này khắc này, hắn rõ ràng ý thức được, tiếp tục ở lại đây với Giang Nhược Hư khả năng chỉ là đơn thuần lãng phí thời gian.
Nhưng mà, vì thế hắn đã tổn thất mất ba tháng, nếu giờ buông bỏ, quay đầu đi tham ngộ những bia văn truyền thừa kia, chẳng phải sẽ chậm thua bọn Bạch Nhạc rất nhiều.
Trên thực tế, ý niệm kia không phải đến lúc này mới phù hiện ra trong đầu hắn, lúc kiên trì xong một tháng đầu tiên, Cố Vong Tình đã bắt đầu nảy sinh ý niệm đó.
Chỉ là, chính bởi vì cảm thấy hiện tại buông bỏ sẽ chịu thiệt, cho nên hắn mới tiếp tục kiên trì, song mãi mà vẫn chẳng có chút thu hoạch nào, ngược lại càng lúc càng lãng phí nhiều thời gian.
Giờ đây, Cố Vong Tình rốt cục nhịn hết nổi, hướng về phía Giang Nhược Hư khom lưng cúi đầu, xoay người đi tới chỗ những bia mộ thần linh kia.
Thẳng đến khi Cố Vong Tình đi xa rồi, lúc này Giang Nhược Hư mới thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
- Chúng Tinh Điện dốc hết toàn bộ tâm huyết, bồi dưỡng ra một vị đạo tử như thế, đúng là đáng tiếc!
- Quả thực không bằng Bạch Nhạc!
Gật đầu, Hàn Tinh phụ họa nói.
Mới đầu, hắn không đánh giá cao Bạch Nhạc, nhưng hiện tại, dù là cầm Cố Vong Tình ra để so sánh, hắn vẫn không thể không thừa nhận, Bạch Nhạc xuất sắc hơn Cố Vong Tình nhiều.
- Hắn đi quá thuận, căn bản chưa từng gặp qua bất cứ thất bại nào.
Lắc lắc đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Trời sinh đạo thể, mang đến cho hắn thiên phú và ngộ tính vô cùng xuất sắc, đáng tiếc... Lại không cho được hắn đạo tâm kiên định, con đường này của Chúng Tinh Điện, ngay từ vừa bắt đầu đã sai rồi.
- Giờ đưa ra kết luận liệu có hơi sớm quá không?
Thoáng ngập ngừng một lúc, Hàn Tinh nhẹ giọng nói:
- Chúng Tinh Điện vì bồi dưỡng hắn, sợ rằng sẽ không tiếc thủ đoạn, lấy để uẩn của Chúng Tinh Điện, hoàn toàn đủ để trực tiếp đẩy thực lực hắn lên Hóa Hư đỉnh phong, giờ tuy phạm chút sai lầm, song vẫn có thể bù đắp được mới đúng.
- Chỉ mong như thế.
Nhàn nhạt đáp một câu, Giang Nhược Hư không đưa ra bình luận.
- Tiên sinh, ngươi tham ngộ ra được huyền cơ gì chưa?
Hàn Tinh lần nữa hỏi.
Khác với Cố Vong Tình, đối với Hàn Tinh, Giang Nhược Hư không có gì để giấu giếm cả.
- Âm dương điên đảo, tử sinh chuyển đổi... Nơi đây quá bình tĩnh, sợ rằng không còn bao nhiêu ngày giờ.
Xoay người lại, liếc mắt nhìn những mộ bia kia, Giang Nhược Hư nhẹ giọng thở dài nói.
Trong lòng đột nhiên hơi nhảy, Hàn Tinh lập tức kịp có phản ứng:
- Ý tiên sinh là, nơi đây sẽ khôi phục bộ dạng tử khí tràn ngập như trước?
- Gương còn có mặt trái mặt phải, huống hồ âm dương sinh tử!
Lắc đầu, Giang Nhược Hư nhàn nhạt đáp:
- Nếu ta không đoán sai, Chúng Thần Mộ Địa này mới là hạch tâm của toàn bộ Chúng Tinh Thần Vực, bí mật cất giấu trong này há chỉ dừng ở những truyền thừa kia ... Đến lúc âm dương điên đảo, sinh tử hỗn loạn, đấy mới là thời điểm thích hợp để vạch trần bí mật.
Âm dương điên đảo, sinh tử hỗn loạn!
Tám chữ này không khỏi dọa cho Hàn Tinh hơi nảy, chỉ dựa vào lý giải từ mặt chữ liền đã có thể hiểu được, trong đó ẩn chứa nguy cơ khủng khiếp cỡ nào!
- Tiên sinh sẽ có nguy hiểm ư?
Hàn Tinh nhịn không được hỏi tiếp.
- Tất nhiên!
Cười khẽ một tiếng, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Hàn Tinh, ngươi thật xác định, chúng ta hôm nay đến cùng là còn sống hay đã chết?