- Tử cực mà sinh, sinh cực mà tử a...
- ...
Câu này mới tính là thực sự hù đến Hàn Tinh.
Trong miệng có chút đắng chát, Hàn Tinh không khỏi đau đầu nói:
- Tiên sinh, ngươi biết, ta làm không rõ ràng mấy chuyện phức tạp thế này, có thể nói đơn giản chút được không?
Bật cười, Giang Nhược Hư lắc đầu nói:
- Không phải ta không muốn nói cho ngươi, mà là không cách nào nói cho ngươi.
- Hàn Tinh... Ngươi nên hiểu, đạo không thể nói!
Lúc trước Giang Nhược Hư phát hiện bí mật Vô Tự Bia, biết được hướng chết mà sinh, chẳng phải cũng chưa từng nói rõ với Bạch Nhạc và Cố Vong Tình, chỉ là cho ra một ít ám thị nhắc nhở, để bọn Bạch Nhạc tự hành tham ngộ!
Rất hiển nhiên, Bạch Nhạc ý thức được nhắc nhở mà Giang Nhược Hư đưa cho, vậy nên rất nhanh liền cùng theo đi vào.
Nhưng mà, Cố Vong Tình lại hoàn toàn không ý thức được điểm này, thậm chí còn cho rằng Giang Nhược Hư cố ý thiên vị Bạch Nhạc.
Chỉ là, Cố Vong Tình không ngờ tới chính là.
Lúc trước Giang Nhược Hư cũng không dám khẳng định, hết thảy chẳng qua mới chỉ là suy đoán mà thôi, ai dám khẳng định nhất định sẽ đúng?
Hắn cùng lắm chỉ gánh chịu sinh tử của cá nhân mình, nếu tùy tiện vạch trần, chẳng phải sẽ khiến bọn Bạch Nhạc hiểu lầm.
Hắn đoán đúng thì cũng thôi.
Nhưng nếu sai thì sao?
Thế chẳng phải bằng với dẫn theo hai người Bạch Nhạc và Cố Vong Tình cùng đi chết?
Riêng chữ “ngộ” kia đã nói lên hết thảy.
Mỗi người đều sẽ có cảm ngộ bất đồng, thứ bản thân ngộ ra mới tính là thuộc về chính mình, bằng không liền mất đi ý nghĩa.
Đấy cũng là chỗ Cố Vong Tình không bằng được Bạch Nhạc.
Cố Vong Tình sớm đã quen với Chúng Tinh Điện mang đến cho mình đầy đủ chỉ dẫn, chỉ cần hắn dựa theo những chỉ dẫn này để đi làm liền có thể thuận lợi đột phá, song lại một mực chưa từng đi ra con đường thuộc về chính mình.
Không đi ra được con đường của chính mình, dù Chúng Tinh Điện có đưa cho hắn tài nguyên tốt nhất thiên hạ, truyền thừa tốt nhất thiên hạ, lại cũng làm sao có thể đánh vỡ gông cùm, bước ra được bước sau cùng? !
…
So với Cố Vong Tình, trạng thái của Bạch Nhạc chỉ có thể dùng chuyên chú để hình dung.
Bạch Nhạc căn bản không quan tâm người khác đang làm gì, Giang Nhược Hư cũng tốt, Cố Vong Tình cũng được, phảng phất những người này đều không có bất cứ mối liên hệ nào với hắn, thứ hắn quan tâm chỉ là từng tòa mộ bia truyền thừa trước mặt.
Loại trạng thái tu luyện tâm vô bàng vụ này cũng khiến cho Bạch Nhạc có được tiến bộ thần tốc.
Không dám nói mỗi ngày một biến hóa, song đúng thật là mỗi ngày đều có tiến bộ.
Tùy theo lý giải đối với kiếm đạo không ngừng sâu sắc, Bạch Nhạc cũng càng phát ra có thể minh bạch, chính mình ban đầu lý giải là nhiều ngây thơ.
Từ lúc bắt đầu tu hành đến nay, trên thực tế Bạch Nhạc chưa từng có một vị lão sư thực sự nào, tất thảy tu hành đều dựa vào bản thân đi tìm tòi, dựa vào cơ duyên xảo hợp để thu lấy một ít truyền thừa.
Đối với kiếm đạo, Bạch Nhạc một mực đều theo chiếu lý giải của bản thân để tu hành, nhìn như rất có lợi ích, song trên thực tế, rất nhiều lúc đều là sai, hoặc là đi lầm đường.
Thẳng đến lần này ở trong Chúng Tinh Thần Vực, được đến mười bốn thức kiếm chiêu cơ sở mới khiến Bạch Nhạc chân chính bước lên con đường kiếm đạo thuộc về chính mình.
Nhưng dù là thế, Bạch Nhạc vẫn hơi đánh giá quá cao bản thân.
Đấy không phải bởi vì Bạch Nhạc quá mức tự phụ, mà là bởi vì lý giải của hắn đối với kiếm đạo thực sự quá ít.
Giờ đây, Bạch Nhạc không ngừng tham ngộ những truyền thừa kiếm đạo do thần linh lưu lại kia, từ đó mở rộng nhãn giới, khiến Bạch Nhạc thực sự hiểu được, cái gì mới là kiếm đạo, con đường này lại cần nên phát triển theo hướng nào.
Chỉ chớp mắt, hơn một tháng trôi qua.
Tùy theo mộ bia mà Bạch Nhạc tham ngộ càng lúc càng nhiều, tốc độ tham ngộ cũng theo đó càng lúc càng nhanh, trước kia Bạch Nhạc phải mất ba tháng mới tham ngộ được một hai toà mộ bia, nhưng hiện tại, chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, hắn đã một hơi tham ngộ trọn vẹn mười bốn tòa mộ bia còn lại.
- Coong!
Bàn tay khẽ vỗ, chớp mắt, Nghịch Ma Kiếm đột nhiên xuất vỏ, vang lên một tiếng kiếm rền, như là long ngâm, vọng khắp toàn bộ Chúng Thần Mộ Địa.
Nhất thời, dù là Giang Nhược Hư cũng không khỏi vì thế mà choáng váng.
- Thống khoái!
Từ dưới đất nhảy lên, Bạch Nhạc nhịn không được cười lớn.
Đoạn thời gian này, thần kinh Bạch Nhạc một mực căng cứng, tuy Giang Nhược Hư không nói, nhưng trong lòng Bạch Nhạc cũng rõ ràng, sợ rằng mình không thể nào cứ tiếp tục tham ngộ vô hạn thế này được, mà điều duy nhất hắn có thể làm, chính là trước khi biến hóa đi tới, trước một bước tham ngộ cho hết những truyền thừa kiếm đạo này.
Dù thật ra rất nhiều chỗ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, song có phải học thuộc, trước cũng phải học thuộc cái đã.
Giờ đây, hơn bốn tháng đi qua, Bạch Nhạc rốt cục được như nguyện, chuyện vui như thế, hỏi sao không khiến hắn sung sướng cho được.
Dị thường bên này của Bạch Nhạc, rất nhanh liền kinh động đến đám người Bất Tử Thanh Vương và Cố Vong Tình.
Chỉ là, gần gần liếc mắt nhìn một cái, ai nấy đều thu hồi chú ý.