Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1896 - Chương 1895: Thỉnh Giáo (2)

Chương 1895: Thỉnh giáo (2) Chương 1895: Thỉnh giáo (2)

Giờ này khắc này, Cố Khuynh Thành cũng có thể đoán được, Bạch Nhạc hẳn đã tham ngộ xong hết thảy truyền thừa kiếm đạo.

Cảnh ấy khiến trong lòng hắn phẫn hận không thôi.

Nếu không phải lãng phí mất ba tháng, hắn tự tin tất sẽ tham ngộ những mộ bia kia càng nhanh hơn Bạch Nhạc, đáng tiếc, trên đời này không có bán thuốc hối hận.

Hoạt động thân thể một cái, Bạch Nhạc nhận rõ phương vị, đi tới chỗ Vô Tự Bia, nơi bọn Giang Nhược Hư đang đứng.

- Giang tiên sinh!

Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc cung kính hành lễ nói.

Khác với Cố Vong Tình, cái cúi đầu này của Bạch Nhạc hoàn toàn xuất phát từ thành ý.

- Xem ra đoạn thời gian này ngươi thu hoạch không cạn.

Cười nhẹ một tiếng, Giang Nhược Hư xoay người lại, mở miệng nói.

- Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, quả thật có chút thu hoạch.

Bạch Nhạc gật đầu thừa nhận, đồng thời lần nữa cảm tạ Giang Nhược Hư.

- Không cần cảm tạ ta, đây là cơ duyên chính ngươi tìm được, không có liên quan quá lớn đến ta.

Khoát khoát tay, Giang Nhược Hư tùy ý hồi đáp nói.

- Không có ý định lại đi tham ngộ một ít truyền thừa trên những mộ bia khác?

Chắp tay sau lưng, Giang Nhược Hư rất tự nhiên nói sang chuyện khác.

- Không!

Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc giải thích nói:

- Những thứ ta học được trước đó đã đủ tạp, một lòng ham nhiều, chưa hẳn đã là chuyện tốt! Mượn cơ hội này, ta tưởng muốn tập trung ma luyện kiếm đạo một phen, thử xem có thể tiếp tục đột phá hay không.

Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:

- Huống hồ, ta cho rằng, truyền thừa tối quan trọng ở đây, e rằng chính là chỗ này.

- Cho nên, ngươi cũng muốn thử xem?

Vẻ mặt không sao cả, Giang Nhược Hư lần nữa hỏi.

Câu hỏi này, giống hệt lời nói với Cố Vong Tình khi trước.

Bản thân Bạch Nhạc không cảm thấy có gì, nhưng trong lòng Hàn Tinh lại có cảm giác, ánh mắt không khỏi nhiều thêm mấy phần thâm thúy.

- Nếu tiên sinh không có ở đây, ta tự nhiên sẽ nỗ lực đi thử một phen, chẳng qua bây giờ ... Không cần thiết phải làm thế.

Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.

- Hả? Đây là tại sao?

Bất động thanh sắc nhìn vào Bạch Nhạc, Cố Vong Tình nhẹ giọng hỏi ngược lại.

- Tài trí tiên sinh hơn xa ta, nếu tiên sinh đã nhìn ra manh mối, tự nhiên sẽ nhắc nhở ta! Nếu không có, dù ta cường hành tham ngộ, quá nửa cũng là lãng phí thời gian.

Nhìn vào Giang Nhược Hư, Bạch Nhạc nhẹ giọng giải thích.

- Ồ?

Giang Nhược Hư lần nữa mở miệng nói:

- Nếu ngươi đoán sai thì sao? Giả như, ta rõ ràng đã ngộ ra manh mối, lại không nguyện ý nói cho ngươi, hoặc là, bản thân ngươi mới là người có hi vọng phá giải bí mật trong Vô Tự Bia này?

Bật cười sảng lãng, Bạch Nhạc gật đầu nói:

- Đương nhiên, có loại khả năng này! Chẳng qua, chính như tiên sinh từng nói, trên đời này vốn không có chuyện gì chắc chắn cả, phần thắng nhiều chút là được rồi.

- Trong mắt của ta, lãng phí thời gian đi tham ngộ mộ bia, phần thắng hiển nhiên không nhiều, chẳng thà dùng thời gian đó để làm một ít chuyện có ý nghĩa còn hơn!

Giang tay ra, Bạch Nhạc tùy ý nói:

- Tựa như những truyền thừa trên mộ bia này, đối với tiên sinh mà nói, giá trị của chúng không quá lớn, nhưng đối với ta mà nói, lại vô cùng quan trọng! Cảnh giới bất đồng, lựa chọn tự nhiên cũng sẽ bất đồng.

Khẽ nhíu mày, dù là Giang Nhược Hư cũng không nghĩ đến, Bạch Nhạc lại có thể nhìn được thấu triệt như vậy.

Cảnh giới bất đồng, lựa chọn tự nhiên bất đồng!

Chỉ một câu đơn giản thế thôi, lại nói tận thần bí ở nơi đây.

Chỉ với câu nói này liền có thể biết được, Bạch Nhạc xuất sắc hơn Cố Vong Tình quá nhiều.

Trong mắt chớp qua một tia tán thưởng, Giang Nhược Hư nhàn nhạt mở miệng nói:

- Đã vậy, ngươi tới chỗ ta là muốn làm gì?

Nghe vậy, Bạch Nhạc lập tức ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một mạt tinh mang, sau đó hướng về phía Hàn Tinh khom lưng cúi đầu nói:

- Nghe tiếng Hàn Tinh đại nhân kiếm đạo trác tuyệt đã lâu, tiểu tử nguyện hướng Hàn Tinh đại nhân thỉnh giáo!

Câu này khiến Hàn Tinh không khỏi hơi ngớ, nhưng ngay lập tức liền hiểu ra ý của Bạch Nhạc.

Mặc dù Bạch Nhạc tham ngộ qua rất nhiều truyền thừa kiếm đạo, nhưng những thứ này lại vẫn không hóa thành cảm ngộ thuộc về chính bản thân Bạch Nhạc.

Muốn thực sự cảm ngộ chân lý trong đó, thúc giục thực lực đề thăng, có gì càng nhanh hơn so với thực chiến?

Huống hồ, bản thân Hàn Tinh chính là đại sư kiếm đạo, giả như Bạch Nhạc có thể thí chiêu với hắn, đối với đề thăng kiếm đạo, tự nhiên sẽ có được trợ giúp rất lớn.

Có thể nghĩ tới những điều này, Bạch Nhạc chẳng những tâm tư chẩn mật, hơn nữa, lá gan quả thực cũng rất lớn.

Mỉm cười, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:

- Chuyện này ta đây quản không nổi, nếu ngươi nguyện ý, cứ đích thân đi tìm Hàn Tinh thương lượng là được.

Nói xong câu đó, Giang Nhược Hư không để ý Bạch Nhạc nữa mà quay sang bia đá, tiếp tục tham ngộ.

- Ta sẽ không hạ sát thủ, nhưng cũng sẽ không lưu thủ, ngươi nghĩ rõ ràng chưa?

Lẳng lặng nhìn vào Bạch Nhạc, Hàn Tinh nhàn nhạt mở miệng nói.

- Học sinh hiểu, còn mong Hàn Tinh đại nhân chỉ điểm!

- Đừng có học theo người ngoài kêu loạn, ngươi là học sinh Quan Lan, tự nhiên cũng nên xưng hắn là tiên sinh.

Quay lưng về phía này, Giang Nhược Hư lần nữa mở miệng nói.

Bình Luận (0)
Comment