- Vâng!
Hồi ứng một tiếng, Bạch Nhạc lập tức rút ra Nghịch Ma Kiếm, hướng về phía Hàn Tinh bày ra thức mở đầu, nhẹ giọng nói:
- Tiên sinh, xin chỉ giáo!
Đến nước này, Hàn Tinh tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Bàn tay hơi hơi giơ lên, trường kiếm lập tức hiện ra nơi tay, không đợi Bạch Nhạc động thủ, hắn đã trước một bước xông đi qua.
Vô luận là Bạch Nhạc hay Hàn Tinh đều không dùng tới lực lượng Hóa Hư hay có ý định thi triển thần thông, chỉ dùng kiếm đạo đơn thuần nhất để giao thủ.
Nháy mắt, hai người sa vào triền đấu!
Trước đó Bạch Nhạc đã biết, Hàn Tinh rất mạnh, nhưng khi hắn thực sự giao thủ với Hàn Tinh mới hiểu được, thực lực Hàn Tinh có vẻ còn cường hãn hơn xa so với trong tưởng tượng.
Mặc dù hiện tại kiếm đạo của Bạch Nhạc đã có được bước đề thăng về chất, nhưng lúc đối mặt Hàn Tinh vẫn bị chế áp cho không ngóc đầu lên được.
Tình cảnh đó khiến Bạch Nhạc không thể không ngừng hồi ức đến những truyền thừa kiếm đạo trên mộ bia, từ đó từng chút từng chút dung nhập những cảm ngộ kia vào trong kiếm của mình, cũng chỉ như vậy mới có thể ngăn trở được công kích từ Hàn Tinh.
Toàn bộ quá trình, Hàn Tinh một mực bảo trì yên lặng, không hề thốt ra nửa lời chỉ điểm.
Hơn nữa, chính như Hàn Tinh đã nói với Bạch Nhạc, hắn sẽ không hạ sát thủ, song cũng sẽ không lưu thủ.
Rất nhanh, Bạch Nhạc liên tiếp bị kích thương.
Mặc dù vết thương không phải trí mạng, nhưng cũng khiến Bạch Nhạc ăn không ít đau khổ.
Sau mỗi lần bị kích thương, Hàn Tinh đều sẽ dừng tay, để cho Bạch Nhạc có thời gian suy tư tiêu hóa thành quả.
Đợi Bạch Nhạc khôi phục lại, liền lần nữa hướng Hàn Tinh khiêu chiến, cứ thế lặp lại, không biết mệt mỏi.
Cũng may Bạch Nhạc có được Thông Thiên Đạo Thể, có thể khoái tốc khôi phục thương thế, bằng không, không khả năng liên tiếp khiêu chiến với Hàn Tinh.
Trừ mấy lời nói chuyện lúc mới đầu ra, Giang Nhược Hư cũng không nói câu nào với Bạch Nhạc, thậm chí không thèm quay đầu để nhìn lấy một lần.
Nhưng mà, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Cố Vong Tình vẫn khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trước đó hắn đã cảm thấy Giang Nhược Hư thiên vị Bạch Nhạc, giờ lại thấy được cảnh này, chẳng phải càng thêm ấn chứng suy đoán trong lòng?
Giang Nhược Hư đây là đang trắng trợn thiên vị Bạch Nhạc!
Bỏ mặc đạo tử Chúng Tinh Điện là hắn đây không chỉ điểm, lại dụng tâm với tên Tử Vi Đế Tinh Bạch Nhạc như thế, hiển nhiên, Giang Nhược Hư đã có ý đối đầu với Chúng Tinh Điện!
Đương nhiên, Cố Vong Tình còn chưa động ngạt niệm với Giang Nhược Hư, song sát ý trong lòng đối với Bạch Nhạc lại đã càng lúc càng nặng!
Giờ đây, điều hắn cần làm chính là chờ cơ hội, chờ một cơ hội mà Giang Nhược Hư và Hàn Tinh không có mặt, để hắn triệt để chém giết Bạch Nhạc, cắt đứt hết thảy hậu hoạn.
Thời gian dần trôi, chỉ chớp mắt, bọn Bạch Nhạc đã tiến vào đây được ước chừng nửa năm.
…
- Răng rắc!
Bạch Nhạc còn đang giao thủ với Hàn Tinh, đột nhiên chợt nghe được một tiếng giòn vang, phảng phất có thứ gì đó vỡ vụn, thậm chí còn chưa kịp phản ứng liền đã cảm nhận được một cỗ tử khí nồng nặc xâm thực đến, cảnh sắc long lanh xung quanh cũng lập tức bị hắc ám thôn phệ.
Thứ duy nhất không bị ảnh hưởng, chắc chỉ có những mộ bia kia!
Trước Vô Tự Bia khổng lồ, Giang Nhược Hư chắp tay mà đứng, bình tĩnh chứng kiến hết thảy, vô hỉ vô bi, phảng phất mọi thứ trước mắt chẳng qua chỉ là bèo dạt mây trôi.
- Đây là cái gì?
Giang Nhược Hư bình tĩnh, nhưng những người khác lại không được bình tĩnh như vậy.
Vô luận là Bạch Nhạc hay bọn Cố Vong Tình, Bất Tử Thanh Vương, khắc này tất cả mọi người đều không khỏi biến sắc.
Chỉ thoáng chớp mắt, bọn Bạch Nhạc rốt cục cũng kịp phản ứng.
Phiến không gian này đang như một chiếc gương, vỡ vụn ra.
Không, so với như thế thì còn muốn khoa trương hơn nhiều.
Đó là hai nơi không gian, hai nơi thế giới va chạm vào nhau!
Mộ địa tràn ngập tử khí khi trước với mộ địa sinh cơ bừng bừng bây giờ va chạm với nhau, trong khắp toàn không gian, hết thảy mọi thứ đều trở nên điên đảo, áp lực khủng bố đó, dù là Bạch Nhạc đều không khỏi có chút không thở nổi.
Trời đất quay cuồng!
Giờ này khắc này, trừ Giang Nhược Hư sừng sững đứng trước Vô Tự Bia, tất cả mọi người đều không cách nào trụ vững thân hình, ngay cả Hàn Tinh cũng có vẻ hơi nhếch nhác, phải phí một phen khí lực cực lớn mới lui về được bên người Giang Nhược Hư.
Chẳng qua, giờ đám người Bạch Nhạc đã không tâm tình đi để ý tới điểm này.
Dưới biến cố cự đại đó, ai nấy đều tự thân khó bảo.
Trừ không gian va chạm ra, giữa sinh cơ và tử khí cũng không ngừng vướng víu, khiến cho mỗi người đều cảm nhận được nguy cơ tử vong đến gần.
Phải biết, trước đây vì tiến vào nơi này, tất cả mọi người đều đã tiêu hao hết sạch ngôi sao màu vàng, bước vào tử vong chi cảnh, nhờ thế mới mới tử cực mà sinh, đi đến nơi đây.
Nhưng giờ đây, tử khí lần nữa xâm thực tới, hơn nữa hoàn cảnh trời đất quay cuồng như trước mắt, có vẻ còn mãnh liệt hơn xa lúc mới vừa bước vào Chúng Thần Mộ Địa khi trước.
Cũng may mà thực lực đám người Bạch Nhạc đều cực kỳ cường hãn, bằng không, đổi thành cường giả Hóa Hư bình thường, sợ rằng chỉ chớp mắt liền đã chết ở chỗ này.