Âm dương điên đảo, sinh tử hỗn loạn!
Khắc ấy, trong đầu Hàn Tinh bất giác phù hiện câu nói khi trước của Giang Nhược Hư.
Rất hiển nhiên, suy đoán của Giang Nhược Hư lại lần nữa trở thành sự thật.
Bạch Nhạc dốc hết toàn lực khống chế thân thể, song vẫn không cách nào trụ vững thân hình, cả người như bóng cao su té tới té lui, trời đất quay cuồng hết cả, căn bản không thể nhận rõ nổi phương hướng!
Hơn nữa, còn thường thường đụng vào một ít mộ bia!
Những mộ bia này không biết được chế tạo bằng vật liệu gì, cực kỳ cứng rắn, căn bản sẽ không phải chịu bất cứ thương hại nào, như thế, vậy lại khổ cho Bạch Nhạc, mỗi lần bị bia đá đụng trúng đều đau đến thấu xương, mặc dù Thông Thiên Đạo Thể đã rất cường hoành, song vẫn không cách nào áp chế cảm giác đau nhức kia.
Trạng thái đó duy trì ước chừng một khắc đồng hồ, cuối cùng mới chịu kết thúc.
Nhưng thời gian một khắc đồng hồ tưởng như ngắn ngủi đó, đối với đám người Bạch Nhạc mà nói lại dài dằng dặc không khác gì một thế kỷ.
Đợi khi hồi thần, dù là Bạch Nhạc cũng đều sắc mặt trắng bệch.
Bọn Bất Tử Thanh Vương và Cố Vong Tình lại càng nhếch nhác hơn cả Bạch Nhạc, rốt cuộc, vô luận là ai trong bọn hắn đều không có được nhục thân cường hãn như của Thông Thiên Đạo Thể.
Cơ hồ đồng thời, Giang Nhược Hư chợt khẽ nhíu mày, trong mắt chớp qua vẻ kiêng sợ nồng đậm.
Đối với đám người Bạch Nhạc mà nói, thống khổ có vẻ đã kết thúc.
Nhưng Giang Nhược Hư lại có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc này nguy hiểm thực sự mới bắt đầu hàng lâm.
- Thân thể ta? !
Từ dưới đất bò dậy, nhưng nháy mắt khi vừa mới đứng lên, trong mắt Bạch Nhạc lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, nhịn không được kinh hô thành tiếng!
Giờ này khắc này, Bạch Nhạc mới đột nhiên phát hiện, thân thể mình phảng phất bị chia ra làm hai nửa, một nửa máu thịt nồng nặc, tràn ngập sinh cơ, nửa kia lại giống như thịt thối, mất đi thết thảy sinh cơ, nơi nơi lộ ra tử khí.
Nếu có người khác tại trường, không chừng sẽ bị hù chết.
Phải biết, bây giờ nhìn vào, Bạch Nhạc hệt như có một nửa là người sống, nửa còn lại là thi thể, khăng khăng hai nửa này lại có thể dung hợp hoàn mỹ với nhau, tình cảnh đó, hỏi sao không kinh người?
Vô thức đưa mắt nhìn sang những người khác, lúc này Bạch Nhạc mới đột nhiên phát hiện, không chỉ mình hắn bị như vậy!
Bất Tử Thanh Vương, Cố Vong Tình, Dạ Nhận, thậm chí cả Hàn Tinh và Giang Nhược Hư cũng tương tự, không một ngoại lệ!
- Giang tiên sinh, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Thoáng chốc, những người khác cũng kịp hồi thần, dồn dập chạy tới bên này, nhìn vào Giang Nhược Hư, muốn từ trong miệng Giang Nhược Hư được đến đáp án.
- Âm dương điên đảo, sinh tử hỗn loạn ...
Thở dài một tiếng, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói.
- Có ý gì?
Cố Vong Tình không nhịn được trầm giọng cất tiếng hỏi.
- Lúc mới vừa tiến vào mộ địa, các ngươi cần phải tiêu hao lực lượng một ngôi sao màu vàng mới tham ngộ được truyền thừa ở một nơi mộ bia! Nhưng tử cực mà sinh, sau khi bước vào nơi đây, các ngươi lại có thể tùy ý tham ngộ truyền thừa trong mộ bia ... Các ngươi thật tưởng rằng, không cần phải trả ra bất cứ giá nào ư?
Lắc lắc đầu, Giang Nhược Hư bình thản nói tiếp:
- Từ khoảnh khắc hao hết sinh cơ, thật ra, mỗi người chúng ta đều đã chết! Bước vào sinh địa, chỉ là một loại giả tượng mà thôi!
- Chết rồi?
Câu này mới thực sự là thạch phá thiên kinh!
Vô luận là ai, hiển nhiên đều không thể chấp nhận cách giải thích đó, như thế không khỏi cũng quá mức dọa người.
- Không thể nào, nếu chết rồi, vậy trạng thái bây giờ của chúng ta phải nên giải thích thế nào?
Trong mắt chớp động hàn mang, Bất Tử Thanh Vương lành lạnh mở miệng nói.
- Tự nhiên là chết, bằng không, từ sau khi bước vào Chúng Tinh Thần Vực, ta nơi nơi đều phải chịu bài xích và áp chế, làm sao đến bây giờ lại có thể cũng như các ngươi?
Lắc đầu, Giang Nhược Hư bình tĩnh đáp nói.
Câu này nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi thất kinh!
Bạch Nhạc nhớ được rõ ràng, đương sơ bọn Giang Nhược Hư cường hành bước vào Chúng Tinh Thần Vực, thậm chí căn bản không cách nào tiếp cận những pho tượng thần linh kia, rất hiển nhiên, không phải Giang Nhược Hư không muốn tiếp cận, mà là không dám tới gần.
Nhưng từ sau khi bước vào Chúng Thần Mộ Địa, hết thảy tựa hồ đã phát sinh biến hóa!
Nghe Giang Nhược Hư nhắc nhở, lúc này Bạch Nhạc mới hồi thần, hiện tại tựa hồ Giang Nhược Hư và Hàn Tinh thật đã hóa giải vấn đề bị Chúng Tinh Thần Vực bài xích, không khác gì bọn hắn cả.
Nhưng cũng chính bởi vậy mới càng hãi người!
Điều này đồng nghĩa với cái gì?
Chẳng lẽ nói, tất cả bọn hắn đều đã chết thật rồi?
- Nếu chết rồi, tự nhiên vạn sự đều thành công cốc, nhưng giờ đây chúng ta vẫn còn đang thức tỉnh, còn có nửa bộ thân thể như thường, đồng nghĩa với, việc này còn có biến số, chúng ta còn chưa triệt để chết đi, đúng không nào?
Nhìn chằm chằm Giang Nhược Hư, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng hỏi.
- Không sai!
Gật đầu mãn ý, Giang Nhược Hư nhẹ giọng đáp:
- Nơi đây không phải bên ngoài, mà là Chúng Thần Mộ Địa, là Thần Linh Lĩnh Vực ẩn chứa Sinh Tử Đại Đạo, cho nên, chúng ta mới có thể sinh tồn giữa sinh và tử, cho nên ta nói... Âm dương điên đảo, sinh tử hỗn loạn!