Trong lòng đột nhiên hơi nhảy, lúc này Bạch Nhạc mới thực sự ý thức được chân ý của câu nói kia.
- Giờ phải làm sao?
Cố Vong Tình nhịn không được lần nữa mở miệng hỏi.
- Tưởng muốn sống tiếp, tự nhiên phải thông qua thần linh khảo nghiệm... Chẳng phải trước đó các ngươi đều tham ngộ truyền thừa trên mộ bia rồi sao? Giờ hẳn sẽ là lúc khảo nghiệm các ngươi.
Như thể ấn chứng lời của Giang Nhược Hư.
Cơ hồ ngay khi Giang Nhược Hư vừa dứt lời, những mộ bia trong mộ địa phảng phất như chợt sống lại, hóa thành từng vị thần linh còn sống!
Nháy mắt liền có bốn vị thần linh lần lượt xông giết về hướng bốn người bọn Bạch Nhạc.
Rất hiển nhiên, mỗi một vị thần linh tấn công bọn hắn đều là chủ nhân của mộ bia mà bọn hắn tham ngộ, thủ đoạn công kích cũng chính là truyền thừa được ghi chép trên mộ bia.
Biến cố đột nhiên này, hiển nhiên hù đến tất cả mọi người.
Nhưng giờ đây, mặc ai cũng không có thời gian để đi suy tư, những thần linh đột nhiên lao đến kia, mỗi một vị đều là tồn tại cực kỳ khủng bố, đủ sức áp cho bọn hắn hít thở không thông.
Thần linh tấn công về phía Bạch Nhạc dùng tử khí huyễn hóa ra một thanh trường kiếm, hung hãn đánh tới Bạch Nhạc, kiếm ý sôi trào, nháy mắt liền đã vây nhốt Bạch Nhạc vào trong kiếm quang.
Nhưng mà, sau thoáng kinh hãi ngắn ngủi, Bạch Nhạc khoái tốc hồi thần.
Nói là thần linh, nhưng trên thực tế, đây hiển nhiên không phải thần linh chân chính, bằng không, tùy tiện thức tỉnh một vị thần linh cũng có thể dễ dàng trực tiếp mạt giết bọn hắn.
Những thần linh này tựa như là thân ngoại hóa thân, trải qua hơn vạn năm tuế nguyệt song vẫn tồn tại.
Vô thức liếc mắt nhìn sang vị trí Giang Nhược Hư.
Giang Nhược Hư và Hàn Tinh căn bản không tham ngộ bất cứ mộ bia truyền thừa nào, cho nên, lúc này không có bất kỳ hóa thân thần linh nào tìm tới bọn hắn.
Chỉ là, thế không có nghĩa là bọn hắn sẽ không có nguy hiểm!
Gần như đồng thời, từ bên trong Vô Tự Bia cũng xuất hiện một hóa thân thần linh khủng bố, thấy không rõ mặt mày, khoái tốc xông giết về phía Giang Nhược Hư và Hàn Tinh!
Chỉ là, dù phải lấy một chọi hai, hóa thân thần linh khủng bố kia cũng vẫn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Gần gần liếc mắt nhìn một cái, Bạch Nhạc liền không tâm tư đi quản Giang Nhược Hư.
Lực lượng hóa thân thần linh trước mặt hắn cũng cực kỳ kinh khủng, dù hắn toàn lực ứng phó vẫn khó mà chiếm được nửa điểm tiện nghi, càng đừng nói tới phân thần.
Chỉ mới thất thần phút chốc, Bạch Nhạc đã liên tiếp bị kích thương, ở nửa bên thân thể vốn hoàn hảo, nơi bị thương lập tức liền bị tử khí xâm thực, chuyển thành màu xám xịt!
Trong lòng hơi lạnh, Bạch Nhạc lập tức kịp có phản ứng, nếu bọn hắn không địch lại được những hóa thân thần linh khủng bố này, sợ rằng sẽ bị đứt mất tia sinh cơ sau cùng, cả người triệt để mất đi sức sống, chết đi.
Đây mới thực là tranh đấu sinh tử, không được phép có nửa điểm sai lầm.
Vừa nghĩ tới đó, Bạch Nhạc há còn dám phân thần, tay cầm Nghịch Ma Kiếm hung hãn triền đấu với hóa thân thần linh kia.
Vốn tưởng đã tham ngộ thấu triệt truyền thừa, nhưng giờ đây chứng kiến hóa thân thần linh thi triển ra, lại phảng phất như được trao cho biến hóa mới, khiến Bạch Nhạc ứng phó cực kỳ gian nan.
Nhưng mà, càng đến thời khắc thế này, Bạch Nhạc lại càng thêm phần thanh tỉnh, nguy hiểm như vậy, đối với hắn mà nói, há lại không phải một loại cơ hội?
Có thử kiếm thế nào với Hàn Tinh cũng không sánh bằng giao phong với hóa thân thần linh, như thế càng dễ đề thăng kiếm đạo, Bạch Nhạc dứt khoát buông ra tâm thần, chuyên tâm dùng truyền thừa mới vừa tham ngộ được để giao thủ với đối phương, đây đó ấn chứng lẫn nhau, tiến một bước đề thăng tu vi kiếm đạo cho bản thân.
…
Ở trong tất cả mọi người, căn cơ Bạch Nhạc vốn nên tính là cạn nhất, nhưng từ sau khi bước vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, thực lực Bạch Nhạc lại một mực không ngừng đề thăng.
Chẳng những được đến thần linh truyền thừa, hơn nữa còn ngộ ra kiếm đạo thuộc về chính mình.
Song dù là thế, Bạch Nhạc hẳn cũng nên là người ứng phó gian nan nhất, khăng khăng trong hơn một tháng cuối cùng kia, mỗi ngày Bạch Nhạc đều giao thủ ma luyện kiếm đạo với Hàn Tinh, như thế, giờ đây khi phải đối mặt với công kích từ hóa thân thần linh, hắn lại có vẻ ung dung rất nhiều.
Không tính Giang Nhược Hư và Hàn Tinh, trong đám người hiện tại, Bạch Nhạc chính là người ứng đối nhẹ nhàng nhất.
Mới đầu còn chịu chút thua thiệt, song rất nhanh liền thích ứng với loại tiết tấu này, ngược lại còn dùng công kích của đối phương làm công cụ ma luyện kiếm đạo, chẳng những không có nguy hiểm, ngược lại thực lực kiếm đạo còn theo đó không ngừng đề thăng, áp chế ngược lại đối phương.
Mà cùng lúc đó, bọn Cố Vong Tình và Bất Tử Thanh Vương lại chỉ mới miễn cưỡng ổn định trận tuyến.
Trong lúc này, Bất Tử Thanh Vương tưởng muốn bằng vào thực lực mạnh mẽ, cường hành nghiền ép hóa thân thần linh kia, đáng tiếc, kết quả thực lực đối phương cũng theo đó tăng vọt, chẳng những không thể chiếm được nửa điểm tiện nghi, ngược lại còn thiếu chút nữa bị đối phương trực tiếp nện chết.