- Ngươi muốn làm gì? Muốn đối nghịch với Chúng Tinh Điện ư?
Trong mắt chớp động hàn mang, Cố Vong Tình lành lạnh nói:
- Giang tiên sinh, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi một tiếng tiên sinh! Kể từ hôm nay, ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa, hôm nay chém hắn, tính là kết liễu!
- Vô luận ngươi còn có thể trở về hay không, ngươi cũng đã đối nghịch với Chúng Tinh Điện chúng ta! Lần sau gặp lại, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu!
Trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, Cố Vong Tình đã triệt để xé bỏ hết thảy ngụy trang, buông lời uy hiếp một cách trần trụi.
Thở dài một tiếng, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Ngoan cố ngu xuẩn!
- Tiên sinh, ta đi giết hắn!
Trong mắt chớp qua một tia lệ mang, Hàn Tinh trầm giọng mở miệng nói.
- Không cần!
Khoát khoát tay, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Hắn nói không sai, hắn rốt cục đại biểu cho Chúng Tinh Điện, nếu ta giết hắn, sau cùng sẽ không cách nào giải thích với Chúng Tinh Điện.
Ánh mắt hướng về phía Bạch Nhạc, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Bạch Nhạc, đây là chiến đấu giữa các ngươi với nhau, thắng bại thế nào phụ thuộc vào chính các ngươi!
Trong lòng đột nhiên hơi nhảy, Bạch Nhạc thật không ngờ, Giang Nhược Hư lại chọn ngồi yên không quản.
Chỉ là, ngẫm kỹ liền cũng thoải mái!
Người ngoài không biết, hắn lại rất rõ ràng, Giang Nhược Hư và vị quốc sư kia đúng thật tương giao mạch nghịch (tâm đầu ý hợp), để Giang Nhược Hư đi giết Cố Vong Tình, đúng thật có chút không tiện.
Huống hồ, đây chẳng qua chỉ là một hóa thân mà thôi, lại không thể tính là thật sự chém giết Cố Vong Tình.
Quan trọng hơn hết là... Trong lòng Bạch Nhạc cũng rất rõ ràng, dù đến tận lúc này, Giang Nhược Hư vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn!
Cố Vong Tình nói Giang Nhược Hư thiên vị hắn, đấy tuyệt đối là chuyện cười!
Nếu Giang Nhược Hư thật thiên vị hắn, Cố Vong Tình sớm đã chết không biết bao lần.
Nghĩ kỹ then khớp trong đó, Bạch Nhạc liền cũng thoải mái!
Hắn vốn không có thói quen dựa vào người ngoài, trong tình cảnh này, càng không thể gửi gắm hi vọng lên thân Giang Nhược Hư.
Người, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình!
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc chậm rãi mở miệng nói:
- Tiên sinh nói quá lời, đây là chuyện giữa ta với hắn, không cần tiên sinh phải nhúng tay!
Bàn tay đột nhiên khẽ trảo, Nghịch Ma Kiếm chớp động một mạt tử mang huyễn lệ, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra sát khí khủng bố, lành lạnh quát nói:
- Cố Vong Tình, tới đây chịu chết đi!
- Không biết chết sống!
Trong mắt lộ ra một tia khinh miệt, Cố Vong Tình cười lạnh, không quản không nhìn, trực tiếp thi triển ra lực lượng Hóa Hư, sau lưng đột nhiên phù hiện ra một mảnh hư không huyễn lệ!
Không chút ngập ngừng, bước chân Cố Vong Tình đột nhiên đạp tới, căn bản không quản công kích từ hóa thân thần linh kia, trực tiếp tập sát về phía Bạch Nhạc!
- Chúng Tinh Thần Kiếm, giết cho ta!
Sát na đó, phiến hư không sau lưng Cố Vong Tình bất thần chớp qua quang mang huyễn lệ, hóa thành một thanh kiếm thần, phảng phất hòa làm một thể với Cố Vong Tình, phá không mà tới.
Trong lòng Cố Vong Tình cũng rất rõ ràng, hắn căn bản không có thời gian dư thừa, muốn giết Bạch Nhạc, nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Bằng không, một khi hắn dùng đến lực lượng Hóa Hư, thực lực hóa thân thần linh kia cũng sẽ theo đó đề thăng, tới khi ấy, trong cảnh phân tâm, hắn tất sẽ bị đánh chết.
Một kích này vốn là đập nồi dìm thuyền, tất phải một kiếm chém giết Bạch Nhạc!
Một kiếm này phảng phất chiếu sáng trọn cả Chúng Thần Mộ Địa.
Nếu Kiếm Nhận Phong Bạo thành hình, tự nhiên có thể đương cự được một kiếm này, nhưng kiếm này quá nhanh, căn bản không cho Bạch Nhạc thời gian chuẩn bị, Kiếm Nhận Phong Bạo thi triển ra còn chưa kịp thành hình thì đã bị trực tiếp chém vụn.
Chứng kiến một kiếm này, dù là Bất Tử Thanh Vương cũng không khỏi động dung.
Thay hắn vào trong đó, tưởng muốn đón lấy một kiếm này, sợ rằng cũng phải trả ra đại giá không nhẹ, giờ đây Bạch Nhạc mới vừa bước vào Hóa Hư không lâu, muốn ngăn đỡ được một kiếm này, thực sự quá miễn cưỡng.
Quan trọng hơn hết là, Cố Vong Tình thậm chí không cần trực tiếp chém giết Bạch Nhạc, chỉ cần có thể đánh trọng thương Bạch Nhạc là được rồi.
Hắn bị hủy đi hóa thân, sau cùng vẫn có thể trọng sinh ở Chúng Tinh Điện, song ở chiều ngược lại, một khi bị trọng thương, Bạch Nhạc còn làm sao ngăn cản được công kích tiếp theo từ hóa thân thần linh?
Trong mắt chớp qua một tia tinh mang, đối mặt với một kiếm này, trên mặt Bạch Nhạc chẳng hề có chút sợ sệt nào.
Cố Vong Tình có lưu hậu thủ, nhưng mà, Bạch Nhạc há lại không lưu hậu thủ?
Cố Vong Tình nói Giang Nhược Hư thiên vị Bạch Nhạc, song trên thực tế, từ đầu tới đuôi, Bạch Nhạc mới là người thực sự không dám hoàn toàn tín nhiệm Giang Nhược Hư.
Từ lúc bước vào Chúng Thần Mộ Địa tới nay, Bạch Nhạc một mực cắn răng nhẫn nhịn, chưa từng thi triển qua Thông Thiên Ma Công.
Đúng vậy, chính là một khắc này!
Khi thật đến lúc sinh tử tồn vong, đây chính là bài tẩy dùng để giữ mạng của hắn!
- Thôn Thiên!
Sát na đó, trên thân Bạch Nhạc đột nhiên lộ ra một mạt ma ý khủng bố, phảng phất chỉ trong nháy mắt liền đã hóa thân thành một ma thần khủng bố.
Thôn Thiên Quyết!
Tích tắc, hết thảy lực lượng xung quanh đều bị Thôn Thiên Quyết thôn phệ đi vào!