- Thần Nữ, nếu nay đây là Thần Vực của ngài, như vậy những người sống ở đây như chúng ta, lại tính là cái gì?
Ngẩng đầu nhìn lên Thần Nữ, Giang Nhược Hư đột nhiên mở miệng hỏi.
Đây là lần đầu tiên Giang Nhược Hư nhìn vào Thần Nữ, cũng là lần đầu tiên Giang Nhược Hư hỏi chuyện.
Trước đó hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe đối thoại giữa Bạch Nhạc và Thần Nữ, nỗ lực từ trong đó tìm ra được một ít chân tướng, nhưng giờ nghe đến đó, hắn thực sự nhịn hết nổi, tưởng muốn đặt câu hỏi, đối với hắn, đối với tất cả người sống trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới mà nói, đây mới là điều quan trọng hơn hết thảy.
- Các ngươi, tự nhiên là môn đồ hậu huệ của chúng thần.
Quét mắt liếc nhìn Giang Nhược Hư một cái, Thần Nữ nhàn nhạt đáp nói:
- Đương nhiên, đối với ta tới nói, các ngươi còn có một thân phận khác, đó là ... tội dân!
Khác với thái độ lúc đối mặt Bạch Nhạc, lúc đối mặt Giang Nhược Hư, Thần Nữ có vẻ vô cùng lạnh lùng, đó là cảm giác khinh miệt lộ ra từ trong cốt tủy.
Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, trên thực tế chính là nơi chúng thần vì đối phó nàng mà sáng tạo ra, đối với nàng mà nói, chúng thần chính là tội nhân, cho nên nàng tự tay tru diệt chúng thần, đồng thời lưu lại phần mộ ở chỗ này.
Như vậy, đám môn đồ trước đây theo chúng thần đến chỗ này, cùng với hậu duệ bọn hắn lưu lại, tự nhiên cũng chính là tội dân.
Nhưng mà, câu nơi này là Thần Vực của nàng, lại nên giải thích thế nào?
Bạch Nhạc cảm thấy đầu óc mình như biến thành một đoàn bột nhão, thậm chí có cảm giác IQ không đủ dùng.
Vốn thấy Giang Nhược Hư mở miệng, Bạch Nhạc còn ôm theo vài phần mong đợi, rốt cuộc Bạch Nhạc rất rõ ràng, Giang Nhược Hư trí kế cực cao, thông qua Giang Nhược Hư, rất có thể sẽ phân tích ra được chân tướng.
Nhưng hai tiếng tội dân này vừa ra, bằng với lấp kín con đường để Giang Nhược Hư tiếp tục đặt câu hỏi.
Chờ chút!
Đột nhiên, trong đầu Bạch Nhạc bỗng chợt phù hiện ra một ý niệm, vô thức thốt lên:
- Làm sao ngươi biết ta không phải người Chúng Tinh Tiểu Thế Giới?
Phải biết, trước đó Bạch Nhạc chưa từng nói qua với đối phương, rằng mình đến từ bên ngoài, chỉ bằng cái tên Hải Thần liền kết luận mình không phải người Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, khó miễn có chút gượng ép?
- Rất đơn giản!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Thần Nữ nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tất cả tội dân, từ lúc sinh ra, trên thân đã dính đầy mùi tội ác, tất cả công pháp thần thông bọn hắn tu hành đều là do chúng thần lưu lại... Dù đã cách qua một vạn năm, ta vẫn ngửi được múi thối tha trong dòng máu của bọn hắn!
Câu này có mang rất nhiều tình tự chủ quan trong đó, song vẫn không trở ngại Bạch Nhạc hiểu được ý mà đối phương muốn diễn tả.
Đối phương có thể dễ dàng đoán được, ai là người sinh ra ở Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, đồng thời có được thái độ chán ghét từ trong cốt thủy đối với những người này.
Chỉnh lý ngôn từ một phen, lúc này Bạch Nhạc mới lần nữa mở miệng hỏi:
- Thần Nữ, nếu ngươi đã chán ghét chúng thần như vậy, tại sao còn phải lập mộ bia, mai táng cho bọn họ?
Chúng Thần Mộ Địa là nơi mai táng chúng thần, ngược lại đến mộ bia của chính bản thân Thần Nữ lại không lưu dòng chữ nào.
Còn nữa, trên mộ bia chúng thần đều có khắc truyền thừa của bọn hắn, điều này tựa hồ càng thêm không hợp tình lý.
- Lập bia là để vĩnh viễn trấn áp chân linh của bọn hắn, ta muốn bọn hắn vĩnh viễn không được siêu sinh, không thể vào luân hồi! Ta muốn lấy phương thức này, để cho bọn hắn tận mắt được thấy Chúng Tinh Tiểu Thế Giới hủy diệt!
Dù đã qua một vạn năm, song Bạch Nhạc vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng oán hận trong lòng Thần Nữ.
- Mười bảy pho tượng thần linh bên ngoài mộ địa kia ... Là vì trấn áp ngươi?
Nghĩ đến mười bảy pho tượng thần linh nhìn thấy ở bên ngoài mộ địa, Bạch Nhạc lần nữa hỏi.
- Luôn có một ít cá lọt lưới tưởng muốn nghịch thiên... Đáng tiếc, bọn hắn cũng trốn không thoát!
Thần Nữ nhàn nhạt đáp nói:
- Đương nhiên, những tội dân này phải cảm tạ bọn hắn... Bằng không, toàn bộ Chúng Thần Tiểu Thế Giới sớm đã bị bóng tối bao trùm, biến thành giống như nơi đây.
Nói tới nước này, rất nhiều chuyện đã dần rõ ràng.
Lúc trước Thần Nữ tập sát chúng thần, lại vẫn có một ít thần linh liều mạng trốn ra được, tuy sau cùng vẫn vẫn lạc, song đã kịp bố xuống đại trận, phong ấn Chúng Thần Mộ Địa, thậm chí phong tỏa hắc ám, lưu lại một nơi Chúng Tinh Thần Vực an toàn, để cho hậu nhân tới tìm kiếm cơ duyên.
Chỉ khi hắc ám lần nữa phủ xuống Chúng Tinh Thần Vực, pho tượng của bọn hắn mới sẽ sống dậy, lưu lại truyền thừa, để cho người tìm tới nơi đây.
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc lập tức có phản ứng:
- Chúng thần lưu lại truyền thừa chỉ dẫn, là vì để cho người sau này tới giết ngươi?
Lấy đại trận phong ấn Chúng Thần Mộ Địa, đợi đến lúc không cách nào phong ấn, liền dẫn đường cho hậu nhân tiếp thu truyền thừa, sau đó tới tiêu diệt Thần Nữ, đây mới là chân tướng trọn vẹn!
Nhưng như thế cũng đồng nghĩa với ... Thần Nữ hiện tại, có lẽ đã không cường đại như trong tưởng tượng.
Trên thực tế, không chỉ Bạch Nhạc ý thức được điểm này, Giang Nhược Hư cũng ý thức được điểm này, trong ánh mắt nhìn về phía Thần Nữ không khỏi nhiều thêm mấy phần thâm thúy.