- Làm sao, ngươi muốn giết ta?
Cười lạnh một tiếng, ánh mắt Thần Nữ rơi trên thân Giang Nhược Hư:
- Thực lực ngươi không tính yếu, thế nên, ngươi muốn thử xem?
- Thần Nữ hiểu lầm.
Nhìn vào Thần Nữ, Giang Nhược Hư bình tĩnh đáp nói:
- Vô luận cừu hận thế nào, ta không cho rằng, cần phải kéo dài đến tận vạn năm! Chúng thần trước đây đều đã chết, thậm chí môn đồ của chúng thần trước đây cũng đã chết từ lâu ... Trải qua không biết bao đời, chúng ta bây giờ gần gần chỉ là tu hành giả bình thường mà thôi!
- Ta không có hận ý đối với Thần Nữ, tự nhiên cũng sẽ không có sát ý.
Hiển nhiên, câu trả lời này của Giang Nhược Hư khiến Thần Nữ hơi có chút ngoài ý.
Bởi vì, lấy thực lực nàng, tự nhiên có thể cảm nhận được, những lời này của Giang Nhược Hư không hề giả bộ, chứng tỏ trong đầu Giang Nhược Hư thật nghĩ như vậy.
- Tâm nguyện lớn nhất đời ta đó là có thể bước ra phên lồng, đi xem Thiên Ngoại Thế Giới đến cùng là dạng gì, đấy mới là nguyên nhân ta mạo hiểm bỏ mình, lần nữa cường hành bước vào Chúng Tinh Thần Vực.
Giang Nhược Hư chăm chú nói tiếp:
- Thần Nữ nói, chúng ta là tội dân... Nhưng vô luận tội nghiệt thế nào, thời gian một vạn năm, mấy chục thế hệ, thậm chí trên trăm thế hệ truyền thừa, hẳn cũng đủ để rửa sạch rồi.
- Huống hồ, ta cho rằng, cái gọi là tội... Chẳng qua chỉ là thắng làm vua thua làm giặc thôi! Giả như đương sơ là chúng thần thủ thắng, làm sao lại có hai tiếng tội dân?
- Thần Nữ nói, ngươi đã vẫn lạc, bây giờ lưu lại đây chẳng qua là một tia chấp niệm thôi... Như vậy, nếu ngươi và chúng thần đều đã vẫn lạc, chuyện trước đây, tại sao không thể tan đi như khói?
Thần Nữ đúng là có thái độ hết sức thù địch chán ghét đối với người Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, song dù là thế, lúc này đối mặt với Giang Nhược Hư, trong lòng vẫn không khỏi sinh ra một tia tán thưởng.
Nhân vật như vậy, quả thực vô cùng xuất sắc!
- Tan đi như khói... Nào có nhiều nhất tiếu miễn ân cừu như thế! Ta tỉnh lại, liền đồng nghĩa với, Chúng Tinh Tiểu Thế Giới đã kề cận hủy diệt... Trận chiến vạn năm trước kia, thẳng tới bây giờ, cũng đến lúc nên có kết liễu.
Thần Nữ rất tán thưởng Giang Nhược Hư, nhưng điều đó không có nghĩa nàng sẽ bởi vì Giang Nhược Hư, bởi vì những lời này của Giang Nhược Hư mà thay đổi thái độ.
Nhân vật như vậy, há có thể dễ dàng bị ảnh hưởng.
Chỉ là, câu nói này lại khiến sắc mặt Giang Nhược Hư lần nữa hơi biến!
Trước đó Bạch Nhạc từng nhắc qua về kỳ hạn mười năm, đến lúc đó, nếu không cách nào rời đi, Chúng Tinh Tiểu Thế Giới liền sẽ bị hủy diệt.
Giờ đây, nghe được lời này của Thần Nữ, không nghi ngờ đã lần nữa ấn chứng câu nói kia.
- Thế Giới Chi Tâm!
Nhìn chằm chằm Thần Nữ, Bạch Nhạc đột nhiên mở miệng nói:
- Thế Giới Chi Tâm, rốt cuộc là cái gì?
Bạch Nhạc vẫn nhớ như in lời của Hải Thần!
Muốn hắn tu hành đến Hóa Hư đỉnh phong, đánh vỡ không gian chướng bích quay trở về, sau đó, lại dùng Thôn Thiên Quyết thôn phệ Thế Giới Chi Tâm, lần nữa ngưng tụ Thế Giới Chi Tâm.
- Thế Giới Chi Tâm? Hắn nói cho ngươi thế à?
Hướng ánh mắt về phía Bạch Nhạc, khóe miệng Thần Nữ nhếch lên ý cười trào phúng:
- Trước nay làm gì có cái gọi là Thế Giới Chi Tâm, đó chẳng qua là trái tim ta, là lực lượng bản nguyên của ta mà thôi... Đương nhiên, xét từ khía cạnh nào đó, ngươi có thể gọi nó là, Thiên Đạo Chi Tâm!
Sát na đó, Bạch Nhạc lập tức nhớ ra, Thần Nữ từng nói, nàng là Thiên Đạo chi nữ!
Chỉ là, cái gọi Thế Giới Chi Tâm, không ngờ lại là trái tim nàng, điều này thực sự không khỏi quá kinh người.
Vị này, lúc còn sống, rốt cuộc là tồn tại thế nào?!
- Đại đạo vỡ nát, thiên địa quy tắc thiếu sót... Cũng là bởi vì ngươi?
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc lần nữa hỏi.
- Ta là Thiên Đạo chi nữ, đại biểu cho quy tắc thiên đạo... Ngày xưa chúng thần giết ta, chẳng phải là vì muốn khiêu chiến quy tắc thiên đạo ư? Quy tắc thiên đạo nứt vụn, đấy là do bọn hắn tự tìm!
Trong mắt chớp qua vẻ khinh miệt, Thần Nữ không đáng đáp nói.
Quả nhiên!
Trong lòng thoáng khẽ thở dài, Bạch Nhạc hiểu được, mình đúng rồi.
Thiên đạo cao cao tại thượng, nhưng mà chúng thần lại tưởng muốn đột phá, tưởng muốn tiến thêm một bước, tự nhiên liền cần phải khiêu chiến quy tắc thiên đạo, bản thân điều này vốn không có đúng sai, chỉ là lập trường khác biệt thôi.
Giả như, bản thân mình cũng từng là một thành viên trong chúng thần, như vậy lựa chọn đưa ra, khả năng cao cũng sẽ như chúng thần!
- Không đúng!
Nghĩ đến đây, trong đầu Bạch Nhạc đột nhiên chớp qua một tia ý niệm, gắt gao nhìn chằm chằm Thần Nữ:
- Tạo Hóa Thông Thiên Quyết lại là cái gì? Người sáng tạo Tạo Hóa Thông Thiên Quyết cũng là một trong chúng thần ư?
Lần nữa nghe được cái tên Tạo Hóa Thông Thiên Quyết, Thần Nữ không khỏi trầm mặc.
Đối với nàng mà nói, cái tên này hiển nhiên có được một loại ý nghĩa bất đồng.
Ánh mắt Thần Nữ nhìn về phía Bạch Nhạc cũng dần trở nên cực kỳ phức tạp.
Trầm mặc rất lâu, mãi lúc sau Thần Nữ mới chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi là truyền nhân của hắn ... Lại không biết hắn là ai? Đúng thật hoang đường!
- Đáng cười nhất là, thượng thiên lại chọn đưa truyền nhân của hắn, mang tới trước mặt ta ...