Mí mắt đột nhiên hơi nhảy, Bạch Nhạc lập tức ý thức được, trong này tất có ẩn tình khác, hơn nữa, chuyện này khả năng còn quan trọng hơn cả chuyện Thần Nữ tru diệt chúng thần.
- Thôi được... Có lẽ, đây cũng là thiên mệnh!
Thở dài một tiếng, Thần Nữ nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ không nói cho ngươi đáp án... Muốn biết chân tướng, chính ngươi đi tìm!
- Nếu ta đã thức tỉnh... Như vậy, hết thảy đều phải án theo quy củ của ta mà làm!
- Ta cho ngươi cơ hội, cũng cho ngươi thời gian... Ân oán vạn năm, Chúng Thần Tiểu Thế Giới này, sống chết của tất cả tội dân trong đó, hết thảy đều phụ thuộc vào ngươi! Kết quả sau cùng là gì... Toàn do ngươi quyết định, tính là ta mượn tay ngươi, triệt để chặt đứt hết thảy nhân quả!
…
Bạch Nhạc thoáng ngây ngốc.
Thế còn chân tướng thì sao, Thần Nữ rõ ràng biết được chân tướng, khăng khăng đến cái lúc quan trọng nhất thì dừng lại, nói cái gì mà muốn để chính hắn đi tìm chân tướng.
Cảm giác đó, hệt như một quyền đánh lên trên bông vải, khiến Bạch Nhạc biệt khuất tưởng muốn thổ huyết.
Nếu mà đánh được, hắn nhất định phải hung hăng nện cho đối phương một trận, đánh tới khi đối phương nguyện ý nói ra mới thôi.
Đáng tiếc... Hắn đánh không lại Thần Nữ.
Cho nên, vô luận biệt khuất thế nào, cuối cùng đành chỉ biết nín nhịn.
Đương nhiên, trên thực tế, Thần Nữ cũng căn bản không cho Bạch Nhạc chút dư địa nào để cò kè mặc cả, nói xong câu kia, xung quanh liền hoàn toàn bị bóng tối bao trùm, thậm chí Bạch Nhạc chưa kịp nói thêm nửa lời liền đã rơi vào trong một mảnh hắc ám.
Đây không hề chỉ là hắc ám về mặt thị giác, mà cả người, thậm chí cả thần hồn đều triệt để chìm vào hắc ám.
Đồng thời với đó, vô luận là Giang Nhược Hư hay Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận, thậm chí cả Tiểu Bạch Long, tất cả đều bị khu trục ra Chúng Thần Mộ Địa.
Đợi sau khi hồi thần lại, mấy người đã phát hiện mình đang ở bên ngoài Chúng Thần Mộ Địa.
Tiểu Bạch Long giãy dụa muốn bay trở về, nhưng vô luận thế nào cũng căn bản không thể vượt qua được tầng quang mạc màu đen bao phủ lên Chúng Thần Mộ Địa.
Thần tình Giang Nhược Hư có chút phức tạp, lượng tin tức Thần Nữ tiết lộ ra thực sự quá lớn, dù là hắn, nhất thời khó mà triệt để tiêu hóa hết được.
Hắn không biết Thần Nữ còn có chân tướng gì chưa nói ra, cũng không biết, làm sao an nguy của Chúng Tinh Tiểu Thế Giới lại sẽ hoàn toàn rơi trên thân Bạch Nhạc, nhưng loại cục diện không nằm trong tầm khống chế của bản thân này, khiến cho hắn vô cùng không thoải mái.
- Tiên sinh, giờ phải làm sao?
Đứng ở bên người Giang Nhược Hư, Hàn Tinh nhẹ giọng dò hỏi.
Trên thực tế, không chỉ mỗi Hàn Tinh, hiện tại ánh mắt của Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận cũng rơi trên thân Giang Nhược Hư.
Với tình hình lúc này, bọn hắn đều không có chủ ý.
Dù không dám hoàn toàn tín nhiệm Giang Nhược Hư, nhưng với tình hình này, bọn hắn không thể không thừa nhận, Giang Nhược Hư khả năng mới là người duy nhất có năng lực để giải quyết vấn đề.
- Tận hết khả năng đề thăng thực lực!
Lắc lắc đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng đáp nói:
- Thực lực quyết định hết thảy, chỉ cần có được đầy đủ thực lực, liền có thể đánh vỡ mọi khốn cảnh! Cơ duyên trong Chúng Tinh Thần Vực không chỉ có ở Chúng Thần Mộ Địa... Đừng để cho người khác thao túng vận mệnh bản thân, nhất định phải sở hữu thực lực càng thực lực, điểm này, tuyên cổ bất biến!
Thực lực Giang Nhược Hư đã gần sát với cực hạn, dù là ở trong Chúng Tinh Thần Vực cũng rất khó được đến đề thăng, nhưng Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận thì lại khác, thực lực bọn hắn vẫn có dư địa rất lớn để tăng trưởng.
Với tình hình lúc này, Giang Nhược Hư nhạy cảm ý thức được, hắn nhất định phải tận lực liên hợp càng nhiều người, càng nhiều lực lượng, chỉ vậy mới có thể đối kháng với vị gọi là Thần Nữ kia.
Đối kháng!
Đúng, dù cho vừa nãy hắn mới nói qua, hắn không có địch ý gì với Thần Nữ.
Nhưng thế không có nghĩa là, hắn sẽ không hạ sát thủ với Thần Nữ.
Vừa nãy không động thủ, là bởi vì không nắm chắc.
Dùng lời của chính Giang Nhược Hư mà nói thì là phần thắng không nhiều, cho nên chỉ có thể buông bỏ ý niệm động thủ.
Nhưng, hắn cũng cảm nhận được, vị Thần Nữ kia đích thực đã vẫn lạc, tia chấp niệm còn lại này quả thực không cường đại như trong tưởng tượng, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, cộng thêm hoàn thiện bố cục và mưu đồ, hắn thật có khả năng đánh bại, thậm chí chém giết đối phương.
Giang Nhược Hư không phải người tin tưởng vận mệnh, trước nay luôn không phải.
... ... ... ...
Chúng Thần Mộ Địa!
Quan tài
Trong bóng đêm, ánh mắt Thần Nữ hướng về phía Bạch Nhạc, lộ ra vài phần vẻ phức tạp, khó mà diễn tả là cảm giác gì.
Trầm mặc hồi lâu, mũi chân Thần Nữ điểm nhẹ, quan tài đồng đột nhiên khép lại, nhốt Bạch Nhạc ở bên trong.
Khe khẽ vươn trảo ra, Nghịch Ma Kiếm bên người Bạch Nhạc bất chợt bay vào trong lòng tay Thần Nữ.
Nghịch Ma Kiếm vốn còn có chút giãy dụa, chỉ là Thần Nữ khẽ vỗ, một mạt quang mang màu đen dung nhập vào trong Nghịch Ma Kiếm, chớp mắt, Nghịch Ma Kiếm liền yên tĩnh lại.