Khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng, bàn tay Thần Nữ khẽ vỗ, thoáng chốc, mặt đất lần nữa rạn nứt, quan tài đồng chìm xuống lòng đất, phát sinh một tiếng vang trầm muộn, tan biến ở phía dưới Vô Tự Bia.
- Đừng có trách ta... Chỉ bằng ngươi tu hành Tạo Hóa Thông Thiên Quyết, ngươi liền đáng chết!
Nhìn lấy đồng quan dần chìm xuống đất, Thần Nữ nhẹ giọng mở miệng nói.
Giả như Bạch Nhạc hoặc bọn Giang Nhược Hư có ai nghe được câu này, ắt sẽ kinh ngạc đến ngây người.
Vô luận là ai cũng căn bản không nghĩ tới, vừa nãy Thần Nữ còn nói cái gì mà kết thúc nhân quả, cái gì mà Chúng Tinh Tiểu Thế Giới an toàn, tất thảy đều phụ thuộc vào Bạch Nhạc, nhưng chỉ chớp mắt, nàng lại cứ vậy không chút do dự chôn giết Bạch Nhạc!
Nhốt Bạch Nhạc vào đồng quan, thậm chí còn muốn vùi sâu xuống đất, thay thế nàng hứng chịu trấn áp từ Chúng Thần Mộ Địa.
Ngồi xếp bằng trước Vô Tự Bia, đặt Nghịch Ma Kiếm ngang trước gối, Thần Nữ chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ thoáng chốc, thân thể Thần Nữ đã bị một mảnh quang mang bao phủ, biến ảo thành bộ dạng Bạch Nhạc.
Sau khi lần nữa mở mắt ra, Thần Nữ đã hoàn thành biến thành Bạch Nhạc.
Vô luận dung mạo, khí tức, hay là khí chất trong lúc giơ tay nhấc chân đều y hệt Bạch Nhạc không khác chút nào.
Không chút khoa trương mà nói, dù là chính bản thân Bạch Nhạc có đứng ở đối diện, sợ rằng cũng chưa hẳn có thể nhận ra khác biệt giữa đây đó.
Huyễn thuật hoàn mỹ!
Không chút sơ hở, có thể dễ dàng giấu qua bất cứ người nào!
Đương nhiên, Thần Nữ không rời đi ngay bây giờ!
Còn chưa phải lúc.
Nàng còn cần phải để cho Bạch Nhạc rơi vào tầng huyễn cảnh càng sâu, mượn huyễn cảnh để khuy thám thủ đoạn của Bạch Nhạc, đâm phá tâm phòng của Bạch Nhạc.
Hơn nữa, thời gian thích hợp để rời khỏi Chúng Tinh Thần Vực còn chưa tới.
... .. .
Trầm muộn!
Đây chính là cảm giác duy nhất bây giờ của Bạch Nhạc, trên người giống như bị áp bởi một ngọn núi lớn, tấc bước khó đi!
Xung quanh là một vùng tăm tối, hơn nữa còn là một phiến hoang vu!
Quan trọng hơn hết là, Bạch Nhạc không biết đây là chỗ nào, hơn nữa cũng quên mất tại sao mình lại ở chỗ này.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc ngẩng đầu, trước mặt có một ngọn núi tan hoang.
Trong vô thức, Bạch Nhạc đi tới ngọn núi tan hoang kia, nhịp bước rất nặng nề.
Ngọn núi cao vút tầng mây, sơn thế hiểm trở, mỹ lệ.
Chỉ là, giờ đây ngọn núi này đã bị đánh cho tàn phá bất kham, khắp nơi đều có dấu vết bị thiêu rụi và đất đá nứt vụn.
Bạch Nhạc đi tới trước núi, có thể cảm nhận được rõ ràng dư ba chiến đấu, phảng phất trước đây nơi này vừa diễn ra một trường đại chiến, hơn nữa, thời gian cũng cách không tính quá lâu.
Thoáng ngập ngừng một phen, Bạch Nhạc trực tiếp đi thẳng lên núi.
Hắn thậm chí không rõ ràng, tại sao mình nhất định phải lên núi, nhưng trong tối tăm phảng phất có một thanh âm đang nói cho hắn biết, nhất định phải leo lên.
Đoạn đường này Bạch Nhạc đi rất mệt, hệt như một người phàm, thậm chí còn không bằng cả người phàm.
Mồ hôi đổ xuống như mưa, cả người hư nhược vô cùng, song Bạch Nhạc vẫn kiên trì tiến về phía trước, không có nửa điểm lùi bước.
…
Bạch Nhạc đã không nhớ được mình đi bao lâu.
Khi hắn leo lên đỉnh núi, cả người tựa hồ mệt đến hư thoát.
- Phàm nhân, dừng bước!
Phía xa xa, Bạch Nhạc thấy được một người toàn thân đầy máu ngồi ở tảng đá trên đỉnh núi, máu tươi tẩm thấm đá xanh dưới chân, xúc mục kinh tâm.
Nhưng mà, còn không đợi Bạch Nhạc làm rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vọng đến, như là sấm sét nổ vang trong đầu Bạch Nhạc.
- Phàm nhân? Là đang nói ta?
Vô thức dừng bước, Bạch Nhạc run lên.
Phàm nhân, xưng hô này sao mà quen thuộc, lại tựa hồ vô cùng xa lạ.
Ngập ngừng khoảnh khắc, cuối cùng Bạch Nhạc vẫn không dừng bước như đối phương yêu cầu mà tiếp tục đi về phía trước.
Có rất nhiều chuyện đã không nhớ rõ, hắn ẩn ẩn có cảm giác, chỉ có đến gần đối phương mới có thể khiến mình nhớ ra được điều gì.
Rất nhanh, Bạch Nhạc đã đi tới trước mặt đối phương, chỉ còn lại khoảng cách hơn hai thước sau cùng, thậm chí Bạch Nhạc đã có thể thấy được rõ ràng biểu tình biến hóa trên mặt đối phương.
- Ngươi là ai?
Nhìn vào đối phương, Bạch Nhạc nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
- Ngươi là phàm nhân.
Đối với Bạch Nhạc đi đến, người kia có vẻ cũng không ngoài ý, hắn chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Bạch Nhạc một cái, trầm giọng nói:
- Sao ngươi lại lên núi?
- Ta không nhớ rõ!
Nhíu mày, trầm tư một lúc lâu, cuối cùng Bạch Nhạc vẫn thành thật trả lời:
- Ta không nhớ rõ tại sao mình lại ở chỗ này, chỉ thấy trước mặt có một ngọn núi, thế là tới để xem xem, ngươi là ai? Vì sao lại ở chỗ này?
- Ta là Sơn Thần, ngọn núi này chính là thân thể ta.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Sơn Thần nhẹ giọng hồi đáp.
Ngọn núi này chính là thân thể ta.
Câu đó khiến Bạch Nhạc thoáng có chút thất thần.
Đây tựa hồ là chuyện rất không thể tưởng tượng, thân thể một người, sao lại là một ngọn núi?
Khăng khăng, Bạch Nhạc lại tin lời này của đối phương.
Hơn nữa, Bạch Nhạc lập tức nhớ ra, trước khi lên núi, hắn đã thấy được đây là một ngọn núi bị đánh nát.