Lại nhìn vết máu và thương thích trên người đối phương, Bạch Nhạc lập tức ý thức được, những vết thương này chính là vết tích tàn phá trên núi.
- Ngươi là Sơn Thần, ai có thể đả thương ngươi?
- Ta là thần linh, đả thương ta tự nhiên cũng là thần linh.
Sơn Thần bình tĩnh đáp nói.
- Thần linh?
Nghe được hai tiếng này, Bạch Nhạc lại có chút mơ hồ.
- Vượt lên trên chúng sinh, chính là thần linh.
- Ta có thể làm gì giúp ngươi không?
Bạch Nhạc không quá hiểu lời này của đối phương, thế là dứt khoát ném ra vấn đề này, nhìn vào vết thương trên người Sơn Thần, nhẹ giọng hỏi.
- Ngươi là người phàm, người phàm không giúp được ta.
Lắc lắc đầu, Sơn Thần trầm giọng hồi đáp.
- Chí ít hẳn nên thửu thử.
Cũng không bởi vì lời nói của đối phương mà tức giận, Bạch Nhạc chăm chú nhìn vào đối phương, nói.
Trầm mặc khoảnh khắc, lát sau Sơn Thần mới mở miệng nói:
- Ta nói qua, ngọn núi này chính là thân thể ta, trừ phi ngươi có thể tu bổ lại, bằng không, không giúp được ta.
Tu bổ lại ngọn núi này?
Bạch Nhạc có chút thất thần, núi rất cao, cũng rất lớn, đoạn đường đi lên núi vừa rồi, Bạch Nhạc thấy được rất nhiều chỗ tàn phá, đá vụn nhiều đến đếm không xuể, tu bổ một ngọn núi? Điều này sao có thể? !
- Ta nói rồi, ngươi là phàm nhân, phàm nhân không giúp được ta.
Ngồi trên tảng đá, Sơn Thần lắc lắc đầu, lần nữa nhắc lại.
- Không, ta có thể thử xem!
Nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng Bạch Nhạc chăm chú đáp nói.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Bạch Nhạc lập tức xoay người xuống núi.
Bắt đầu từ chân núi, Bạch Nhạc nỗ lực thanh lý đá vụn, lần nữa khiến cho mặt đất trở nên bằng phẳng, lại dùng bùn đất đá vụn san bằng những hố trên núi, sau đó trồng lên hoa cỏ cây cối.
Đây là quá trình cực kỳ dài lâu, hơn nữa còn rất mệt.
Bạch Nhạc phảng phất không biết mệt mỏi, ngày qua ngày, năm qua năm tu bổ ngọn núi.
Tiêu tốn ước chừng mười năm, Bạch Nhạc mới tu bổ lại được phần chân núi.
Bạch Nhạc lần nữa đi lên đỉnh núi, tới xem Sơn Thần.
- Sơn Thần, ngươi đỡ hơn chút nào chưa?
Nhìn vào Bạch Nhạc, thần sắc Sơn Thần có chút phức tạp:
- Cảm ơn ngươi, phàm chân, vết thương nơi chân ta đã tốt rồi! Nhưng sức lực ngươi quá nhỏ yếu, tốc độ quá chậm, cứ tiếp tục thế này, đợi đến lúc ngươi chết cũng không tu bổ được thương thế cho ta.
- Có hiệu quả là được!
Gật gật đầu, Bạch Nhạc không để ý tới lời cáo giới của Sơn Thần, cứ thế xoay người đi xuống chân núi.
Chớp mắt, lại mười năm đi qua.
Bạch Nhạc lần nữa đi lên đỉnh núi, lần này, cổ chân Sơn Thần đã khôi phục.
Thời gian dần trôi!
Trong bất tri bất giác, đã trọn vẹn bảy mươi năm trôi qua, Bạch Nhạc cũng đã già, râu tóc bạc phơ.
Gian nan leo lên đỉnh núi, Bạch Nhạc té ngồi ở bên cạnh Sơn Thần:
- Thật xin lỗi, ta đã già, dời không được đá nữa, cũng không trồng cây được, khả năng đây là lần cuối cùng ta tới thăm ngươi.
- Bảy mươi năm trước, ta liền nói qua, ngươi không giúp được ta! Ta rất cảm ơn hết thảy những gì ngươi làm, nhưng mà... Ngươi chỉ là phàm nhân!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Sơn Thần thở dài mở miệng nói.
- Chí ít vẫn có hiệu quả, ngươi xem, chân ngươi đã khôi phục, nỗ lực của ta không hề uổng phí.
Bạch Nhạc không hề bi thương, chỉ vào chân Sơn Thần đã khôi phục, mỉm cười đáp nói.
Hồi đáp này khiến Sơn Thần thoáng thất thần, trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nhìn vào Bạch Nhạc hỏi:
- Phàm nhân, ngươi không hối hận ư?
- Sao ta phải hối hận?
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc hỏi ngược lại.
- Cả đời ta đều vì mục tiêu mà nỗ lực, mỗi một phần mồ hôi ta trả ra đều có hồi báo, ta sống rất đầy đủ, có gì mà phải hối hận?
- Người sống trên đời, chẳng phải là vì cải biến một chút gì đó ư? Có lẽ, nhân lực có lúc không đủ, nhưng chí ít ta đã cải biến một vài thứ.
Trầm mặc hồi lâu, lúc này Sơn Thần mới nhẹ giọng thở dài nói:
- Ngươi nói đúng, ngươi là phàm nhân, ta là thần linh, nhưng ta lại chỉ ngồi ở đây bó tay hết cách, còn ngươi lại chữa trị chân cho ta, là ta không bằng ngươi.
- Phàm nhân ... Ngươi tên là gì?
Câu hỏi này lại khiến Bạch Nhạc thoáng có chút thất thần.
- Ta tên là gì? Ta sớm đã không nhớ rõ!
Nhìn vào Sơn Thần, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp nói.
Hắn quả thật đã không nhớ ra được tên mình, tựa như không nhớ ra được tại sao mình lại ở chỗ này.
- Phàm nhân, ngươi muốn tu hành không?
... ...
Chúng Thần Mộ Địa!
Thần Nữ thoáng khẽ nhíu mày.
Huyễn cảnh là do nàng bóc mở, nhưng giờ đây, cục diện tựa hồ đã có chút thất khống.
Bản thân nàng vốn là cường giả vô địch, nhưng rốt cục đã chết, chỉ còn lại một tia chấp niệm mà thôi.
Nàng có thể mở ra huyễn cảnh, lại không cách nào khống chế huyễn cảnh.
Nàng lấy đồng quan phong tỏa, còn chôn sâu dưới đất, lấy Chúng Thần Chi Lực trấn áp, để cho Bạch Nhạc không cách nào ý thức được chính mình đang gửi thân trong huyễn cảnh, thậm chí ngay cả bản thân là ai đều không thể nhớ ra được, giống như thật đã chết rồi vậy.
Theo như ý tưởng của nàng, chúng thần chi mộ hẳn sẽ dễ dàng trấn sát Bạch Nhạc.
Chỉ cần qua mấy lần luân hồi trong huyễn cảnh, Bạch Nhạc liền sẽ triệt để lạc mất trong đó, hoàn toàn chết đi.