Cho nên, lựa chọn đầu tiên của Giang Nhược Hư không phải là trực tiếp men theo đường hầm không gian rời đi, mà lần nữa chạy tới vị trí Chúng Thần Mộ Địa.
Chúng Thần Mộ Địa vẫn bị bịt lại, không cách nào bước vào bên trong.
Nhưng mà, cơ hồ đồng thời điểm Giang Nhược Hư chạy tới, Bạch Nhạc cũng phá vỡ phong ấn, xông ra từ bên trong Chúng Thần Mộ Địa.
- Bạch Nhạc!
Mí mắt hơi nhảy, Giang Nhược Hư lập tức mở miệng nói.
- Giang tiên sinh!
Đi ra từ bên trong Chúng Thần Mộ Địa, Bạch Nhạc thoáng có chút thất thần, mới đầu thậm chí không nghe được tiếng kêu hô của Giang Nhược Hư, thẳng đến khi Giang Nhược Hư kêu tới lần thứ ba, lúc này rốt cục mới có phản ứng, khẽ khom lưng hoàn lễ nói.
- Ngươi thế nào?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Giang Nhược Hư thân thiết hỏi.
- Đa tạ tiên sinh quan tâm, ta vẫn ổn.
Gật đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp nói.
- Thần Nữ đâu?
Giang Nhược Hư lần nữa hỏi.
- Không biết, có thể đã lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp nói.
Mí mắt hơi nhíu lại, ánh mắt Giang Nhược Hư rơi trên Nghịch Ma Kiếm trong tay Bạch Nhạc, lúc này mới nói tiếp:
- Ta thấy phong ấn Chúng Thần Mộ Địa còn chưa giải trừ, sao ngươi đi ra được?
- Từ bên ngoài đi vào rất khó, nhưng muốn đi ra từ bên trong thì không trắc trở gì cả.
Liếc mắt nhìn Giang Nhược Hư, Bạch Nhạc tùy ý đáp nói.
- Thời gian đã không nhiều, đi thôi, cùng lúc rời đi, ta còn có một ít chuyện muốn thương lượng với ngươi, chúng ta đi Quan Tinh Đài.
Gật đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói.
Vù vù!
Cơ hồ chỉ nháy mắt, một mạt kiếm khí màu tím đột ngột chém ra, nhắm thẳng đến mặt Giang Nhược Hư.
Kiếm này thực sự quá đột ngột, thế nên dù là Hàn Tinh ở ngay bên cạnh đều không kịp có phản ứng.
Nhưng mà, phản ứng của Giang Nhược Hư lại cực nhanh, chỉ tích tắc, bàn tay đột nhiên đánh ra, nhẹ nhàng phách nát mạt kiếm quang kia.
Biến cố đột nhiên này khiến Hàn Tinh không khỏi kinh ngốc.
Hắn làm sao cũng không thể ngờ, tại sao Bạch Nhạc lại đột nhiên động thủ với Giang Nhược Hư, hơn nữa, Giang Nhược Hư tựa hồ sớm đã đoán được điều này, trước một bước kịp thời làm ra chuẩn bị.
Đương nhiên, kinh ngạc chỉ là chuyện trong nháy mắt, khắc sau, Hàn Tinh cũng đã làm ra chọn lưa.
Kiếm trong tay đột nhiên tuôn ra một mạt hàn mang, đâm thẳng về phía Bạch Nhạc!
Hắn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng vô luận thế nào, vô luận là ai, một khi đứng ở phía đối lập với Giang Nhược Hư, hắn đều sẽ ra tay mà không một chút do dự.
- Giết!
Nháy mắt, kiếm ý khủng bố giảo sát về phía Bạch Nhạc.
- Chết cho ta!
Hừ lạnh một tiếng, Bạch Nhạc lại nửa bước không lùi, bàn tay lật chuyển, Nghịch Ma Kiếm hung hãn móc lên, đâm thẳng tới Hàn Tinh.
Oanh!
Bạch Nhạc và Hàn Tinh hung hăng lao vào nhau, kiếm khí tung hoành.
Nhưng khiến người ngoài ý chính là, lần va chạm này lại kết thúc với sự thảm bại của Hàn Tinh!
Chỉ một kích, Hàn Tinh liền bị đánh bay, cả người lõm sâu xuống đất!
Quá khủng khiếp!
Phải biết, bản thân Hàn Tinh vốn là cao thủ hàng đầu, mặc dù không bằng được nhân vật cỡ như Giang Nhược Hư và quốc sư, song chênh lệch cũng không quá lớn.
Thế mà giờ đây, đối mặt Bạch Nhạc, lại chẳng thể ngăn nổi dù chỉ một kiếm.
Quá khoa trương!
Phải biết, lần này cách lần giao thủ gần đây nhất giữa Hàn Tinh và Bạch Nhạc chẳng qua chỉ mới hai năm mà thôi.
Lần trước, Bạch Nhạc còn một mực bị hắn áp chế, thế mà lúc này tình thế đã hoàn toàn nghịch chuyển, quả thực quá quỷ dị.
Ầm!
Ngay khi Bạch Nhạc định tiếp tục xuất thủ truy kích Hàn Tinh, bàn tay Giang Nhược Hư lần nữa đánh ra, trực tiếp ngăn lại Bạch Nhạc.
- Thần Nữ, ngươi giết Bạch Nhạc?
Trong mắt chớp qua một tia tinh mang, Giang Nhược Hư trầm giọng nói.
- Sao ngươi thấy được?
Đạp bước giữa trời, Bạch Nhạc trầm giọng mở miệng nói, tính là mặc nhận lời của Giang Nhược Hư.
- Lúc ta hỏi về Thần Nữ, phản ứng của ngươi quá bình đạm.
Giang Nhược Hư bình tĩnh đáp nói.
Nếu là Bạch Nhạc, tuyệt đối sẽ vô cùng quan chú đến tình hình của Thần Nữ, làm sao cũng sẽ không nói ra những lời kiểu như, có lẽ đã sa vào ngủ say.
Đương nhiên, đấy chỉ là một chi tiết rất không thu hút, nhưng đối với Giang Nhược Hư mà nói , bất kỳ một chi tiết nào dù là nhỏ nhất cũng đủ giúp hắn làm ra phán đoán chuẩn xác.
- Quả nhiên, tâm cơ ngươi quá nặng... Đã thế, vậy thì lưu lại đây đi.
Thở dài một tiếng, Thần Nữ nhẹ giọng nói.
Đạp ra trước một bước, trên thân Thần Nữ lộ ra sát khí khủng bố, bàn tay lật chuyển, trực tiếp thu lại Nghịch Ma Kiếm, một chỉ điểm ra, chớp mắt liền có một đạo liệt diễm khủng bố mọc lên từ dưới lòng đất!
Chỉ là ngọn lửa này không phải màu đỏ, mà là màu hắc ám!
Hắc Ám Chi Hỏa!
Nơi nơi lộ ra khí tức tử vong, hung hăng nghiền ép trút xuống, khắc này, dù là Giang Nhược Hư cũng không khỏi biến sắc.
Hắn đúng là rất mạnh, nhưng vô luận mạnh đến đâu, rốt cục vẫn không phải thần linh!
Kẻ mà hắn đang đối mặt hôm nay chính là Thần Nữ xưa kia từng tự tay tru diệt chúng nhân, dù đối phương chỉ còn sót lại một tia chấp niệm, song cũng vẫn khủng bố dị thường.