Lúc nhìn thấu thân phận Thần Nữ, Giang Nhược Hư liền ý thức được rắc rối to, vốn hắn còn định lá mặt lá trái một phen, lại không ngờ, đối phương quá mức quyết đoán, trực tiếp hạ sát thủ, buộc hắn không thể không làm ra phản kích.
Dạ Nhận và Bất Tử Thanh Vương chạy tới là điều nằm trong dự liệu của hắn, vốn hắn cho rằng, đây là cơ hội để thoát khốn, lại không nghĩ đến, cuối cùng vẫn đánh giá thấp sự cường hãn của đối phương.
Chẳng qua trở bàn tay một cái, lại khiến hắn thậm chí không kịp thốt nửa lời, cứ thế trực tiếp bị trấn áp vào trong Chúng Thần Mộ Địa.
Giờ đây, nói gì cũng đã quá muộn.
- Không cần thử, bằng thực lực chúng ta thì không cách nào đánh vỡ phong ấn do thần linh bố xuống.
Thấy Hàn Tinh còn có chút không cam tâm, tưởng muốn đánh vỡ cấm chế đi ra ngoài, Giang Nhược Hư khẽ lắc đầu nói.
- Nàng giả mạo Bạch Nhạc, là muốn làm gì?
Nhíu mày, Hàn Tinh có chút nghi hoặc hỏi:
- Bằng thực lực của nàng, hà tất phải dấu đầu lòi đuôi?
- Đại kiếp vạn năm a!
Cười khổ một tiếng, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Ta cũng thật không ngờ, đại kiếp nạn vạn năm, sau cùng lại ứng nghiệm đến trên người nàng...
Đại kiếp nạn vạn năm!
Hàn Tinh đã không chỉ một lần nghe qua mấy từ này, trước đó Giang Nhược Hư từng nói qua, Bạch Nhạc và Tử Vi Đế Tinh chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi, là bởi vì đại kiếp nạn hàng lâm mới có Tử Vi Đế Tinh phủ xuống, chứ không phải bởi vì Tử Vi Đế Tinh xuất hiện mới có đại kiếp nạn vạn năm!
Thứ tự nhân quả trong đó không thể điên đảo được.
- Ý ngươi là nói, Thần Nữ phải lấy danh nghĩa Bạch Nhạc để nhấc lên đại kiếp nạn vạn năm?
Lúc này Hàn Tinh mới kịp có phản ứng, không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Ứng nên như vậy...
- Tại sao?
Hàn Tinh càng nghi hoặc.
- Thân phận nàng quá mẫn cảm, một khi bạo lộ, tất sẽ cuộn lên sóng gió ngất trời ... nàng bây giờ chỉ còn là một tia chấp niệm, không khả năng bằng vào sức một mình đối địch với toàn thiên hạ.
Thở dài một tiếng, Giang Nhược Hư giải thích nói:
- Hơn nữa, trong này sợ rằng còn có một ít ẩn tình mà tạm thời chúng ta còn chưa biết được.
- Lẽ nào chúng ta chỉ có thể cứ vậy nhìn vào?
Ngẩng đầu, Hàn Tinh lần nữa mở miệng hỏi.
- Ta còn có chút không xác định.
Thoáng trầm ngâm một lúc, Giang Nhược Hư nhẹ giọng mở miệng nói.
- Cái gì?
- Bạch Nhạc đến cùng đã chết hay chưa.
Ánh mắt hướng về phiến mộ địa kia, Giang Nhược Hư chậm rãi nói.
... ... ..... .
- Hình như ta quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng.
Ngồi trên đỉnh núi, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Gió núi gào thét, có vẻ hơi lạnh.
- Cái gì?
Quay đầu lại, Sơn Thần ngạc nhiên hỏi.
Thương thế hắn đã triệt để khôi phục, đối với phàm nhân này, cảm quan của hắn có chút phức tạp, khó mà nói được nên lời. Trước nay hắn vẫn luôn xem thường phàm nhân, nhưng tên phàm nhân trước mắt lại đúng thật mang đến cho hắn quá nhiều kinh hỉ.
Hắn chưa từng nghĩ tới, một phàm nhân lại sẽ có được nhận tính cường đại đến vậy.
Mặc dù hiện tại đối phương đã có tu vi Tinh Cung Cảnh, nhưng đối với hắn mà nói, thế vẫn chẳng khác gì phàm nhân, song về tâm thái, hắn lại có thể nói chuyện một cách bình đẳng với đối phương.
- Ta không biết... Ta còn chưa nhớ ra được.
- Nhưng ngươi đã không còn thời gian.
Thở dài một tiếng, Sơn Thần có chút đành chịu nói:
- Ngươi tu hành quá trễ... Nhân lực rồi cũng có lúc cạn kiệt, thọ mệnh ngươi đã không cách nào chống đỡ đến lần đột phá tiếp sau, ta rất xin lỗi, nhưng ta, bất lực.
Nói ra những lời này khiến Sơn Thần có chút khó chịu.
Rốt cuộc, trong hoàn cảnh gần như không có khả năng, một phàm nhân như đối phương lại cường hành sáng tạo nên kỳ tích, cứu được hắn, nhưng giờ đây, khi thọ mệnh đối phương sắp hao hết, không cách nào chống đỡ tiếp được, hắn lại chẳng thể giúp được gì.
- Không sao, ta đã sống rất đặc sắc.
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
- Hơn nữa, ta có cảm giác, nếu ta có thể nhớ ra được chuyện quan trọng kia... Có lẽ, ta còn có thể kiên trì.
- Đó là điều không thể nào.
Lắc đầu, Sơn Thần lần nữa giội cho hắn một chậu nước lạnh.
- Trên đời này trừ mấy loại thánh dược kia ra, không còn cách khác để nghịch chuyển sinh cơ... Vô luận điều ngươi muốn nhớ ra quan trọng đến cỡ nào.
Thở dài một tiếng, Sơn Thần nói tiếp:
- Dù ngươi có là thần linh chuyển thế cũng vô dụng, chỉ có thể tiến vào lần luân hồi tiếp theo.
- Thần linh chuyển thế?
Nghe vậy, Bạch Nhạc hơi ngớ, vô thức hỏi:
- Đó là cái gì? Thần linh chết rồi còn có thể sống lại?
- Đương nhiên!
Gật đầu, Sơn Thần ngạo nghễ nói:
- Đối với thần linh mà nói, trọng yếu nhất là Thần Chi Bản Nguyên, chỉ cần Thần Chi Bản Nguyên không triệt để tan vỡ, vậy thì dù có vẫn lạc cũng có thể rơi vào trạng thái ngủ say đợi ngày sống lại, hoặc là chuyển thế trọng sinh.
- Chuyển thế trọng sinh? Liệu có thành công không?
Bạch Nhạc hiếu kỳ dò hỏi.
- Có!
Nghiêm túc gật đầu, Sơn Thần giải thích nói:
- Chẳng qua, thần linh càng có thực lực cường đại, khả năng chuyển thế thành công lại càng thấp, bởi vì, sau khi bọn hắn sống lại, muốn khôi phục ký ức là điều vô cùng khó khăn, rất nhiều thần linh, thường thường đến chết đều không thể thức tỉnh ký ức.