Phảng phất có thứ gì đó nổ tung trong đầu, khiến đầu Bạch Nhạc đau như búa bổ!
Hắn có thể cảm nhận được, tựa hồ những lời này của Sơn Thần chạm đến thứ gì đó rất quan trọng, khăng khăng lại thiếu một chút nữa mới có thể bắt lại được.
Quan trọng hơn hết là, hắn thật đã không còn thời gian.
- Khụ khụ khụ!
Sau một hồi ho khan kịch liệt, thân thể Bạch Nhạc lại suy nhược mấy phần.
Giống như tùy thời sẽ triệt để ngủ mất.
- Luân hồi, thật tồn tại ư?
Tựa lên tảng đá ở bên, Bạch Nhạc lần nữa hỏi.
- Không biết! Nhưng ít ra, đối với người dưới thần linh mà nói thì không tồn tại.
Sơn Thần nhẹ giọng đáp nói.
- Ngươi biết có ai thành công qua không?
- Thần Tôn!
Sơn Thần nhẹ giọng đáp nói:
- Tạo Hóa Thông Thiên Quyết có một không hai, Thần Tôn càng là công tham tạo hóa, nửa chân đạp đến vô thượng thiên đạo...
- Ngươi nói cái gì?
Vù vù một tiếng, đầu óc Bạch Nhạc như chợt nổ tung.
Thần Tôn gì đó, hắn không biết, nhưng mấy tiếng Tạo Hóa Thông Thiên Quyết lại phảng phất như một chiếc búa tạ hung hăng nện ở trong lòng Bạch Nhạc, linh quang vốn chỉ thiếu một tia liền có thể bắt lại, nháy mắt ấy bỗng chợt trở nên rõ ràng.
Ùng ùng!
Chỉ tích tắc, trên người Bạch Nhạc tán phát ra khí tức khủng bố, ma khí vờn quanh!
Giờ này khắc này, phảng phất hết thảy xung quanh đều theo đó tan biến.
Một đoạn văn tự xé rách thức hải, hiện ra trong thần hồn Bạch Nhạc.
Dù là Sơn Thần, khắc này cũng không khỏi đột nhiên giật lui mấy bước.
Không phải bởi vì lực lượng Bạch Nhạc bạo phát ra cường đại đến cỡ nào, mà là cỗ khí tức kia, thực sự quá hãi người.
Đối với bất kỳ một vị thần linh nào mà nói, khí tức kia tuyệt đối là ác mộng khủng khiếp nhất!
- ... Tạo Hóa Thông Thiên Quyết!
…
- Bạch Nhạc, sau khi ra ngoài ngươi có tính toán gì không?
Đi tới lối ra đường hầm không gian, Bất Tử Thanh Vương trầm giọng hỏi.
Lúc ở trong Chúng Tinh Thần Vực thì còn không sao, nhưng một khi ra ngoài, lập tức sẽ phải đối mặt với áp lực từ Chúng Tinh Điện, giờ đây thậm chí Giang Nhược Hư cũng đã bị nhốt trong Chúng Thần Mộ Địa, một khi ly khai, bọn hắn liền không còn ai thân quen ở bên ngoài nữa cả.
Điều này rất phiền toái, bởi vì như thế đồng nghĩa với, bọn hắn có xác suất cực lớn sẽ phải đối địch với toàn Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.
- Cần gì phải có kế hoạch, cứ giết là được.
Ngẩng đầu liếc nhìn Bất Tử Thanh Vương một cái, Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp.
Câu nói này rất đơn giản, nhưng hàn ý lộ ra trong đó lại khiến tất cả mọi người đều có chút kiêng sợ.
Tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại, vô luận là Bất Tử Thanh Vương hay Dạ Nhận, khắc này đều cảm nhận được một tia xa lạ từ trên thân Bạch Nhạc.
Đây còn là Bạch Nhạc mà bọn hắn biết ư?
- Giết, giết thế nào? Ngươi có thể giết sạch tất cả người Chúng Tinh Điện, giết sạch tất cả người Chúng Tinh Tiểu Thế Giới được chắc?
Hai hàng lông mày nhíu chặt, Bất Tử Thanh Vương lần nữa mở miệng hỏi ngược lại.
Ngoài dự liệu chính là, trong mắt Bạch Nhạc hiện lên vẻ bình thản, nhàn nhạt hỏi ngược lại:
- Tại sao không thể?
- ...
Câu này lập tức khiến Bất Tử Thanh Vương sợ hãi thất kinh!
Trước đó đáy lòng hắn đã có chút nghi hoặc, giờ nghe được lời này, nháy mắt liền có phản ứng.
- Ngươi không phải Bạch Nhạc... Ngươi là Thần Nữ!
Giang Nhược Hư rất thông minh, song Bất Tử Thanh Vương cũng không ngốc, huống hồ, hiện tại Thần Nữ đã không có cố ý ngụy trang Bạch Nhạc để lừa gạt hắn, tự nhiên rất dễ dàng liền bị phát giác.
Nháy mắt, vô luận là Bất Tử Thanh Vương hay Dạ Nhận đều vô thức giật lui mấy bước, trên mặt hiện đầy vẻ cảnh giác.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là... Ta có thể mang bọn ngươi sống tiếp.
Nhìn vào Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận, Thần Nữ bình tĩnh đáp nói:
- Chúng Tinh Tiểu Thế Giới vốn không có bất cứ quan hệ nào với các ngươi, ta hủy diệt nơi đây, các ngươi tự nhiên liền có thể trở về.
Hủy diệt nơi đây!
Trong bốn từ tưởng như giản đơn này, lại lộ ra bao nhiêu sát cơ?
Đây không phải là một môn phái, một tòa thành, mà là một thế giới!
Dù Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận đều là nhân vật nhìn quen sinh tử, song giờ đây cũng bị câu nói này làm cho chấn kinh không nhẹ.
- Bạch Nhạc đâu? Chết rồi ư?
Trầm mặc khoảnh khắc, Dạ Nhận hỏi.
So với Bất Tử Thanh Vương, Dạ Nhận có vẻ càng lãnh khốc, hắn không quan tâm an nguy của Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, chỉ quan tâm tới sinh tử của chính mình.
Bạch Nhạc đã chết hay chưa, điều này rất trọng yếu.
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho hắn còn sống?
Bị điểm phá thân phận, Thần Nữ dứt khoát không tiếp tục ẩn giấu nữa, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
- ...
Bất luận là Dạ Nhận hay Bất Tử Thanh Vương, khắc này mí mắt đều không khỏi đột nhiên hơi nhảy.
Chết rồi!
Bạch Nhạc thật chết rồi!
Thiên kiêu tuyệt đại vô song kia không ngờ lại cứ vậy chết ở trong tay Thần Nữ.
Bọn hắn thật sự khó mà tin tưởng, chỉ là ... Nghịch Ma Kiếm đang ở trên tay đối phương, nếu không phải Bạch Nhạc thật chết rồi, sao Nghịch Ma Kiếm lại sẽ đổi chủ?
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận rốt cục cũng tiếp thu hiện thực.