Đương nhiên, thứ Bạch Nhạc được đến gần gần chỉ là một bộ phận tàn thiên, chứ không phải Tạo Hóa Thông Thiên Quyết hoàn chỉnh.
Bởi vì dù là vị Thông Thiên Ma Quân chưa thức tỉnh ký ức kia, thứ hắn biết được cũng gần gần chỉ là tàn thiên mà thôi.
Lại không ngờ, quanh đi quẩn lại, lách một vòng lớn, cuối cùng Bạch Nhạc đến trong Chúng Thần Mộ Địa này, từ đó biết được chân tướng.
Bạch Nhạc không biết, sau khi kiếp Thông Thiên Ma Quân thất bại, vị Thần Tôn kia đến cùng sẽ sa vào đời luân hồi tiếp theo, hay là thật vẫn lạc, nhưng điều đó đã không quan trọng.
Người luôn phải dựa vào chính mình.
Dù biết được lai lịch Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc vẫn không khả năng hi vọng vị Thần Tôn kia sẽ đến giúp mình thoát khốn!
Giờ đây, điều hắn cần làm gấp chính là rời khỏi chỗ này.
Đánh vỡ huyễn cảnh, đi ra xem xem, Thần Nữ đến cùng đang giở trò gì!
- Ngươi không phải Thần Tôn!
Nhìn vào Bạch Nhạc, một lúc lâu sau, Sơn Thần mới chậm rãi mở miệng nói:
- Tạo Hóa Thông Thiên Quyết của ngươi không hoàn chỉnh.
- Đúng!
Gật gật đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp nói:
- Sau khi Thần Tôn chuyển thế, ta mới ngẫu nhiên được đến truyền thừa của hắn.
- Thế sao ngươi lại ở chỗ này?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Sơn Thần lần nữa hỏi.
Khắc này, Bạch Nhạc trầm mặc rất lâu, mãi lúc sau mới nhẹ giọng mở miệng nói:
- Bởi vì, ngươi kỳ thật đã chết ...
Nếu đối mặt người bình thường, Bạch Nhạc tự nhiên không dám xé phá hư vọng!
Như thế khả năng sẽ dẫn đến biến cố càng lớn!
Nhưng đối phương không phải người thường, mà là thần linh.
Hơn nữa, bằng vào chính mình, Bạch Nhạc rất khó thoát khỏi huyễn cảnh, hắn cần đối phương trợ giúp, hoặc nói cách khác, cần những chúng thần đã vẫn lạc này trợ giúp.
Chúng thần đã chết, nhưng chân linh chưa tiêu tán!
Hoặc nói cách khác, chí ít ở trong Chúng Thần Mộ Địa này, chân linh chưa tiêu tán!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây cũng là hi vọng duy nhất giúp hắn thoát khốn.
- Không chỉ ngươi... Chúng thần đều đã vẫn lạc, thậm chí khả năng, bao gồm cả Thần Tôn!
Gật đầu, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.
Hắn nhất định phải nói ra chân tướng, cũng chỉ có như vậy mới có thể tìm được cách nào để thoát khỏi huyễn cảnh, so với những chúng thần này, một mình Bạch Nhạc thực sự quá nhỏ bé.
- Chết rồi?
Hơi ngớ, Sơn Thần có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh liền hồi thần, thở dài nói:
- Đúng rồi, ta sớm đã chết ... Từ khoảnh khắc ta bị trọng thương, hẳn nên liền đã chết! Căn bản không có phàm nhân nào có thể giúp ta tu bổ thần thể... Ta cũng không khả năng còn sống, chỉ là chấp niệm chưa tán đi mà thôi.
- Thanh niên, nói cho ta biết... Thế gian đã qua bao lâu.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Sơn Thần nhẹ giọng hỏi.
- Một vạn năm!
Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp nói.
…
- Khắp nơi đều đã tìm, không thấy tung tích Bạch Nhạc.
Lui trở về bên người Giang Nhược Hư, sắc mặt Hàn Tinh ngưng trọng hồi đáp nói.
Không chỉ mỗi Hàn Tinh, chính bản thân Giang Nhược Hư cũng thông qua lực cảm giác không gian, tử tế tìm kiếm qua, đáng tiếc vẫn không thể phát hiện ra dấu vết của Bạch Nhạc.
Sống không thấy người, chết không thấy xác!
- Tìm không được, chưa chắc là chuyện xấu.
Lắc lắc đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói.
Không đợi Hàn Tinh lên tiếng nói, Giang Nhược Hư đã tự lẩm nhẩm giải thích nói.
- Nếu chỉ là giết chết Bạch Nhạc, nàng hoàn toàn không cần thiết phải hủy thi diệt tích! Tìm không thấy thi thể, vậy có nghĩa là, khả năng cao Bạch Nhạc thật còn sống, chỉ là bị nàng trấn áp mà thôi.
- Trấn áp?
Hơi ngớ, Hàn Tinh có chút nghi hoặc hỏi:
- Nàng trấn áp Bạch Nhạc để làm gì? Giết chết chẳng phải càng tốt?
- Giết chết tự nhiên là tốt nhất , chẳng qua ... Sợ là nàng giết không chết.
Cười lạnh một tiếng, Giang Nhược Hư không đáng nói.
- Rất nhiều chuyện, trước kia ta còn chưa quá rõ ràng, nhưng giờ đây, bị nhốt ở chỗ này, lại nghĩ rõ ràng rồi.
Hàn Tinh không ngắt lời mà chờ đợi lắng nghe Giang Nhược Hư giải thích tiếp.
- Trước đây chúng ta vốn đang bị nhốt ở chỗ này, nhưng nàng lại thà rằng thả chúng ta đi, chứ không phải giết chết chúng ta! Không phải là nàng nhân từ nương tay, mà là lúc đó nàng căn bản không có năng lực đối phó với tất cả chúng ta.
Từ lúc Thần Nữ xuất hiện với bộ dạng Bạch Nhạc, trong lòng Giang Nhược Hư đã có một nghi hoặc.
Nếu Thần Nữ thật định lấy thân phận Bạch Nhạc xuất hiện, giết chết bọn hắn, giết người diệt khẩu không nghi ngờ mới là phương thức đơn giản hữu hiệu nhất, khăng khăng Thần Nữ lại trước phải tìm cái cớ, giả mượn danh nghĩa để Bạch Nhạc tiếp tục trải qua khảo nghiệm, khu trục toàn bộ bọn hắn ra khỏi Chúng Thần Mộ Địa.
Đợi sau khi đi ra Chúng Thần Mộ Địa rồi, Thần Nữ mới tính thử giết mình diệt khẩu.
Điều đó rất không hợp lý, quả thực chính là vẽ rắn thêm chân, bỏ gần lấy xa.
Thẳng đến khắc này, lần nữa bị nhốt vào trong Chúng Thần Mộ Địa, lại không tìm được thi thể Bạch Nhạc, Giang Nhược Hư rốt cục mới làm rõ nguyên do trong đó.
Không phải không muốn, mà là đành chịu!
Tất cả mọi người đều bị Thần Nữ dọa sợ, bị truyền thuyết nàng tru diệt chúng thần dọa sợ, vô thức cho rằng, Thần Nữ có thể nhẹ nhàng giết chết tất cả bọn hắn.
Nhưng trên thực tế, căn bản không có chuyện đó!