Lần nữa thỉnh mời Kỷ Thần đi vào, Bạch Nhạc tùy ý mở miệng nói.
Nơi đây rõ ràng là phủ đệ của Kỷ Thần, nhưng lúc này, hắn lại có vẻ đứng ngồi không yên.
- Yên tâm, trừ phi quận thủ đại nhân còn muốn lật qua nợ cũ với ta, bằng không, chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng, cũng tính là đút cho Kỷ Thần một viên thuốc an thần.
Trầm mặc khoảnh khắc, Kỷ Thần có chút chán nản ngồi xuống.
Rõ ràng hắn hận Bạch Nhạc đến tận xương tủy, nhưng hôm nay nghe được Bạch Nhạc nói những lời kia, trong lòng vẫn khó miễn có cảm giác thở phào một hơi.
Nhớ đến đương sơ cái tên Bạch Nhạc này thậm chí khó mà đặt chân được ở Vân Thành, tâm tư phức tạp trong lòng hắn càng khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung.
- Ngươi muốn thế nào?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Kỷ Thần trầm giọng hỏi.
- Không phải ta muốn thế nào, mà là quận thủ đại nhân ngươi cần phải thuận thế mà làm, đừng để bị cừu hận che mờ tròng mắt.
Lắc đầu, Bạch Nhạc giải thích nói.
- Hôm nay kẻ giao thủ với ta là thần linh vạn năm trước, cũng là căn nguyên của đại kiếp nạn vạn năm.
- Ngày mai ta sẽ tới Chúng Tinh Điện, cùng quốc sư thương nghị việc này... Ta hi vọng quận thủ đại nhân có thể làm ra lựa chọn chính xác.
Nói đến đây, giữa hai hàng mi Bạch Nhạc chớp qua một tia lăng lệ, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Nếu lần này quận thủ đại nhân lại chọn sai... Sợ rằng sẽ không có lần sau nữa đâu.
Ân oán trước đó với Kỷ Thần, Bạch Nhạc đã không để tâm, nhưng nếu Kỷ Thần vẫn cứ một mực không chịu giác ngộ, như vậy Bạch Nhạc sẽ không ngại chém giết đối phương.
Đối với Bạch Nhạc bây giờ mà nói, dù không có bất kỳ người nào hỗ trợ, muốn giết chết Kỷ Thần cũng đã không phải chuyện gì đó quá mức khó khăn.
- ...
Kỷ Thần có thể phát hiện ra được ý tứ uy hiếp trong lời của Bạch Nhạc, song sau cùng vẫn chẳng dám phản bác.
... ...
Nghỉ ngơi một ngày trong phủ quận thủ, sáng sớm hôm sau, Bạch Nhạc cùng với Hàn Tinh yên ắng ly khai Vân thành, trực tiếp chạy tới Chúng Tinh Điện.
Lấy thực lực hai người, chút khoảng cách ấy không tính là gì.
Chỉ mất nửa ngày, Bạch Nhạc và Hàn Tinh đã chạy tới Chúng Tinh Điện.
Cũng may tin tức truyền rất nhanh, Chúng Tinh Điện bên này đã được đến tin tức từ phía Vân Thành, biết rõ người trước đây xông đến Chúng Tinh Điện động thủ với Tân Gia Minh không phải thật sự là Bạch Nhạc, nhờ vậy mới không trực tiếp ra tay với Bạch Nhạc.
Chẳng qua, dù là vậy, Bạch Nhạc đi đến vẫn khiến trên dưới Chúng Tinh Điện như lâm đại địch.
Nếu không phải có Hàn Tinh dẫn đường, sợ rằng Bạch Nhạc rất khó bước vào được Chúng Tinh Điện.
- Không ngờ ngươi thật có gan đến chỗ này.
Điện chủ Chúng Tinh Điện đích thân ra đón, nhìn vào Bạch Nhạc chậm rãi mở miệng nói.
- Không có gì mà dám hay không cả, trước mặt đại kiếp nạn vạn năm... Những ân oán trước kia đều chỉ như sương khói, điện chủ nghĩ sao?
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc không để ý hồi đáp nói.
- Người tới là khách, mời vào!
Chân mày khẽ nhướng lên, điện chủ Chúng Tinh Điện mở miệng nói.
Vô luận thế nào, Bạch Nhạc đã dám đến Chúng Tinh Điện, hắn không thể trực tiếp động thủ, chút phong thái đấy tóm lại vẫn phải có.
Hơn nữa không thể không nói, chỉ bằng phần đảm phách này của Bạch Nhạc, quả thực đủ khiến người sinh tâm nể phục.
Chuyện này can hệ lớn lắm, mặc dù Tân Gia Minh còn đang dưỡng thương, song vẫn bị kinh động, cùng theo điện chủ Chúng Tinh Điện tới gặp Bạch Nhạc.
Vẫn là bộ ngôn từ trước đó dùng để giải thích với chúng cao thủ Quan Lan, Bạch Nhạc cứ thế lặp lại một lần.
- Tử Vi Đế Tinh, đại kiếp nạn vạn năm! Bạch Nhạc... Ngươi đừng tưởng rằng có cái gọi là Thần Nữ ngăn ở trước mặt, ngươi liền có thể phủi sạch quan hệ! Ta không tin nàng, nhưng cũng không tín nhiệm ngươi.
Không đợi Tân Gia Minh mở miệng, điện chủ Chúng Tinh Điện đã giành trước một bước mở miệng nói.
- Dự ngôn Tử Vi Đế Tinh kia, ngươi ta đều rất rõ ràng đấy rốt cuộc là chuyện gì ... Hành vi trước đó của Thần Nữ, ngươi cũng đã thấy.
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh hồi đáp:
- Bằng tâm mà luận, chẳng lẽ điện chủ thật cho rằng đại kiếp nạn này là do ta dẫn tới?
Câu hỏi lại này khiến điện chủ Chúng Tinh Điện nhất thời cứng họng.
- Thông đạo Chúng Tinh Thần Vực đã đóng lại, đồng nghĩa dù có thể giết chết Thần Nữ... Ngươi có thể làm sao để về lại Chúng Tinh Thần Vực?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tân Gia Minh ngắt lời nói.
- Ngươi một mực nói, chuyện cần gấp bây giờ là giết chết Thần Nữ, sau đó khoái tốc phản hồi Chúng Thần Mộ Địa, cứu ra Giang Nhược Hư ... Nhưng nếu đến cả đường trở về đều không tìm được ... Hết thảy chẳng phải sẽ thành vô nghĩa?
So với điện chủ Chúng Tinh Điện, vấn đề của Tân Gia Minh càng thêm phần bén nhọn, sắc sảo hơn nhiều.
Không thể không nói, câu hỏi này cũng nói trúng vào tâm khảm Hàn Tinh.
Tức thì, Hàn Tinh cũng dời ánh mắt lên thân Bạch Nhạc, chờ đợi Bạch Nhạc làm ra giải thích.
- Chưa hẳn!
Trước khi tới, Bạch Nhạc đã cân nhắc qua vấn đề này, đương nhiên sẽ không có gì do dự.
- Chúng Tinh Thần Vực đến cùng là nơi nào?