Nhưng mà, dù là vậy, trước đây Giang Nhược Hư vẫn chưa hề tự thân ra tay với Cố Vong Tình.
Đấy tự nhiên không phải bởi vì kiêng sợ Chúng Tinh Điện, cố kỵ thân phận Cố Vong Tình.
Mà là vì Giang Nhược Hư cho rằng, trên người Cố Vong Tình khả năng còn có bài tẩy chưa lật, thậm chí lá bài này có thể xoay chuyển được càn khôn.
Giang Nhược Hư tin tưởng Bạch Nhạc, song cũng không muốn buông bỏ tia hi vọng trên thân Cố Vong Tình.
Đạo lý rất đơn giản, giống như trước đây Giang Nhược Hư mang Bạch Nhạc đi gặp Tân Gia Minh vậy.
Tân Gia Minh càng tin tưởng Cố Vong Tình, song hắn sẽ không xuống tay Bạch Nhạc, nguyên nhân cũng là vì hắn muốn bảo lưu tia hi vọng trên thân Bạch Nhạc.
Nghĩ rõ ràng nội tình trong đó, Hàn Tinh tự nhiên hiểu được ý tứ của Chúng Tinh Điện.
Đây là muốn để cho Bạch Nhạc và Cố Vong Tình chạm mặt, lần nữa phân ra thắng bại.
Chỉ có như thế, bọn hắn mới có thể làm ra lựa chọn cuối cùng.
Chỉ là... Trên thân Cố Vong Tình đến cùng còn có bài tẩy nào chưa lật?
... .. .
- Thú vị rồi đây!
Khóe miệng thoáng khẽ nhếch lên, Cố Vong Tình nhẹ giọng mở miệng nói.
Lúc phân thân hắn bị Bạch Nhạc chém giết ở trong Chúng Thần Mộ Địa thì còn chưa thấy Thần Nữ xuất hiện, sau đó tỉnh lại trong Chúng Tinh Điện, rất nhanh liền bế quan, căn bản không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Giờ nghe được đám đệ tử Chúng Tinh Điện này kể lại, hắn mới tính là lần nữa xâu chuỗi hết thảy.
Nếu là trước đây, biết Bạch Nhạc chẳng những không bị phế đi, ngược lại thực lực còn tăng vọt, trong lòng Cố Vong Tình tất sẽ phẫn hận, nhưng lúc này, hắn căn bản không có cảm giác ấy.
Thứ nhất là bởi vì thực lực bạo trướng, hiện tại đã đạt đến Hóa Hư đỉnh phong, trong lòng không quá bận tâm thực lực Bạch Nhạc như thế nào.
Mặc khác, bởi vì Vong Tình Thiên Công tiểu thành, tình tự hỉ nộ ái ố cũng theo đó nhược hóa, rất khó sản sinh tâm lý ba động.
Nếu không phải trước kia thua ở dưới tay Bạch Nhạc, Cố Vong Tình thậm chí căn bản sẽ không xuất hiện tình tự ba động.
- Bạch Nhạc ở đâu?
- Hồi bẩm thiếu điện chủ, vừa nãy còn đang nghị sự với điện chủ, Tân trưởng lão, bây giờ... đã được dẫn đi nghỉ ngơi."
Có đệ tử Chúng Tinh Điện cơ linh, lập tức tiến lên hồi đáp nói.
- Cải lương không bằng bạo lực... Đi thôi, dẫn ta đi gặp hắn.
Khẽ nhướng mày, Cố Vong Tình thản nhiên phân phó.
Dù là người phản ứng chậm tới đâu, lúc này cũng hiểu, sắp có chuyện lớn xảy ra.
Nhất thời, trừ đám người cùng theo Cố Vong Tình đi tìm Bạch Nhạc ra, chúng đệ tử còn lại lập tức náo nhiệt lên, có người đi tìm điện chủ Chúng Tinh Điện báo tin, cũng có người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, đi khắp nơi tuyên dương.
Đối với điều này, Cố Vong Tình lòng dạ biết rõ, lại vẫn không thốt nửa lời, ngầm bảo trì thái độ mặc nhận.
Không lâu sau, khắp toàn Chúng Tinh Điện đều loạn lên, vô số đệ tử chạy tới chỗ Bạch Nhạc đang ở.
Dù là hai người Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận cũng không bị ngăn cản.
Không cần hỏi cũng có thể hiểu được, đây tất là do vị điện chủ Chúng Tinh Điện kia ngầm đồng ý.
Chỉ là, vô luận điện chủ Chúng Tinh Điện hay là Tân Gia Minh, lúc này đều chưa thực sự ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
... .. .
- Quả nhiên tới rồi.
Ngước mắt nhìn ra bên ngoài tiểu viện, Hàn Tinh trầm giọng nói.
Mặc dù Bạch Nhạc không làm được đến mức tính không bỏ sót như Giang Nhược Hư, nhưng đối với nắm bắt thế cục thì vẫn tương đương chuẩn xác, về điểm này, dù là Hàn Tinh cũng không thể không tán đồng.
- Đáp án rất nhanh sẽ được bóc trần.
Thản nhiên đứng thẳng người dậy, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói tiếp:
- Yên tâm, ta nếu đã có thể chém hắn một lần, nhất định liền có thể chém lần thứ hai... Vô luận hắn có bài tẩy gì cũng vô dụng thôi!
Lửng thững ra khỏi phòng, ngữ khí Bạch Nhạc tràn ngập tự tin.
Quả thật, hắn không rõ ràng Cố Vong Tình đến cùng có gì để dựa vào, nhưng Bạch Nhạc lại rất rõ ràng mình đã đề thăng tới đâu.
Hắn bây giờ, so với lúc đánh với Cố Vong Tình khi trước thì đã mạnh hơn không biết bao lần.
Két!
Đẩy cửa ra, tiến vào trong sân, Bạch Nhạc liếc mắt liền thấy được Cố Vong Tình.
Mái tóc màu trắng bạc, nhìn có vẻ gai mắt dị thường.
Cách nhau chừng mấy thước, đây đó đối thị, trong mắt ai nấy đều hiện vẻ bình tĩnh.
Không có nửa lời giao lưu, song cả hai đều nhìn ra được tự tin cường đại trong mắt đối phương.
- Thiếu điện chủ, đã lâu không gặp!
Nhìn vào đối phương, sau cùng vẫn là Bạch Nhạc nhếch môi cười nhẹ một tiếng, mở lời bắt chuyện trước.
- Ta cũng không ngờ ngươi lại có thể còn sống đi ra từ trong Chúng Tinh Thần Vực.
Thản nhiên nhìn vào Bạch Nhạc, Cố Vong Tình nhàn nhạt nói:
- Còn có di ngôn gì thì nói đi.
Nghe vậy, Bạch Nhạc không khỏi bật cười.
Lúc trước Cố Vong Tình đã đủ cuồng vọng, giờ đây hiển nhiên còn cuồng vọng hơn xa khi trước.
Đương nhiên, Bạch Nhạc có thể cảm nhận được thực lực Cố Vong Tình đề thăng.
Giống như đương sơ, lúc này Bạch Nhạc đối mặt Cố Vong Tình, tuy không dám nói có nắm chắc tất thắng.
Nhưng qua nhiều năm vậy rồi, đã bao giờ Bạch Nhạc sợ tranh đấu với người khác đâu.
Trong cùng cảnh giới, làm sao bại được?