Trong mắt lộ ra vẻ hờ hững, Cố Vong Tình tùy ý đi tới trước mặt đám đệ tử, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì, lần lượt nói rõ ràng ta nghe.
- Vâng!
Lấy thân phận Cố Vong Tình, một khi hắn hắn hỏi chuyện, đệ tử Chúng Tinh Điện tự nhiên không có tư cách để cự tuyệt hồi đáp.
Huống hồ, giờ đây xuất quan, hắn vẫn chưa thể khống chế lực lượng bản thân một cách hoàn mỹ, khí tức tiết ra, người khác càng không có lá gan để cự tuyệt.
Lập tức liền có đệ tử kể lại tỉ mỉ hết thảy mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua cho Cố Vong Tình nghe.
Đồng thời với đó, cũng có đệ tử nhanh trí, yên ắng rời đi, tới tìm điện chủ Chúng Tinh Điện báo hỉ.
- Điện chủ!
Có đệ tử Chúng Tinh Điện thấp thỏm gõ cửa, đi tới bên người điện chủ Chúng Tinh Điện.
Thoáng khẽ nhíu mày, vô luận là Tân Gia Minh hay Bạch Nhạc, lúc này đều ý thức được, tất có chuyện vô cùng trọng yếu phát sinh, bằng không, với tình hình trước mắt, tuyệt đối không ai dám tới quấy rầy bọn hắn nói chuyện.
- Nói!
Lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái, điện chủ Chúng Tinh Điện trầm giọng nói.
Cảm nhận được vẻ không khoái trong ngữ khí của điện chủ Chúng Tinh Điện, đệ tử kia vội tiến sát đến bên tai hắn, mở miệng nói:
- Thiếu điện chủ xuất quan!
Đệ tử kia tự cho là giọng mình đã rất nhỏ, lại không biết, đến đẳng cấp như bọn Bạch Nhạc, vô luận hắn hạ giọng thế nào cũng khó mà giấu diếm được đối phương.
Cố Vong Tình thức tỉnh, hơn nữa còn xuất quan!
Đối với Chúng Tinh Điện mà nói, đây tất nhiên là tin tức vô cùng tốt.
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, đây lại tuyệt đối không phải tin tức vui vẻ gì.
Phải biết, ở trong Chúng Thần Mộ Địa, Bạch Nhạc và Cố Vong Tình thật đã kết xuống tử thù.
Giờ mặc dù đi ra, sợ
Bạch Nhạc đương nhiên không sợ hắn, nhưng một khi Cố Vong Tình náo lên, đây tất sẽ là một chuyện vô cùng vướng tay.
Chuyện tốt chưa hẳn thành đôi, nhưng tai hoạ lại thường thường không đi riêng một mình.
- Lui xuống đi!
Khoát khoát tay, ra hiệu cho đệ tử kia lui xuống, điện chủ Chúng Tinh Điện trầm ngâm khoảnh khắc, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
- Người tới là khách, nếu đã đến, không ngại trước cứ nghỉ lại trong Chúng Tinh Điện mấy ngày, chuyện đối phó Thần Nữ, ngày sau chúng ta lại nói tiếp.
Không chút ngập ngừng, điện chủ Chúng Tinh Điện lập tức chọn cách tạm ngưng lần đàm thoại này.
Hơn nữa lý do còn rất đầy đủ, chuyện lớn như vậy, không lý nào lại không cho đối phương thời gian để cân nhắc, cứ bắt phải đương trường đáp ứng ngay.
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc cũng không dây dưa, lập tức xoay người rời khỏi đại điện.
Tự có đệ tử Chúng Tinh Điện dẫn Bạch Nhạc và Hàn Tinh đi xuống nghỉ ngơi, không cần phải nhiều lời.
Đợi khi Bạch Nhạc đi rồi, lúc này Tân Gia Minh mới chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi có tính toán gì không?
- Vẫn là câu nói kia, ta không tin nổi hắn!
Nhìn vào Tân Gia Minh, điện chủ Chúng Tinh Điện bình tĩnh nói:
- Nếu không có cách nào thì cũng thôi, nhưng giờ nếu Vong Tình đã xuất quan... Chúng ta tự nhiên càng cần phải tin tưởng hắn, chứ không phải tin tưởng người ngoài.
Nhắc đến Cố Vong Tình, Tân Gia Minh rốt cục cũng trầm mặc.
Sự tồn tại của Cố Vong Tình, bản thân vốn là toàn bộ tâm huyết và hi vọng bao năm qua của Chúng Tinh Điện, trong chuyện này, dù có ý kiến bất đồng thì cũng không tiện mở miệng, huống hồ, thẳng cho tới nay, trên thực tế, hắn cũng tính là một mực ủng hộ phương án này.
- Để bọn hắn va chạm thử xem!
Ngước mắt nhìn lên, Tân Gia Minh nhẹ giọng đáp nói.
….
- Phí miệng lưỡi nửa ngày, bọn hắn đến cùng là đáp ứng hay không đáp ứng?
Đi ra từ trong đại điện, Hàn Tinh có chút khó chịu hỏi nói.
Với những chuyện thế này, Hàn Tinh vốn quen ỷ lại Giang Nhược Hư, hơn nữa, việc này can hệ đến sinh tử Giang Nhược Hư, càng quan tâm càng sẽ loạn, nhất thời chính hắn đều có chút mơ hồ.
- Cố Vong Tình xuất quan.
Bạch Nhạc cũng không quay đầu, nhẹ giọng đáp nói.
- Vậy lại thế nào?
Lời kia Hàn Tinh tự nhiên cũng nghe được, chỉ là chưa thể hồi vị ra điều này có ý nghĩa gì.
- Cố Vong Tình là đạo tử được Chúng Tinh Điện dốc hết tâm huyết bồi dưỡng đi ra, chỉ cần hắn còn sống, liền vĩnh viễn là hi vọng của Chúng Tinh Điện ... So với người ngoài như chúng ta, Chúng Tinh Điện tất càng nguyện ý tin tưởng hắn.
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Đương sơ lúc ở Chúng Thần Mộ Địa, hắn đã bại một lần... Nhưng mà, hắn vẫn tràn đầy tự tin! Mặc dù ta không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì ... Nhưng nếu Chúng Tinh Điện đã có thái độ như thế, vậy thì ta cho rằng, thực lực hắn chẳng những sẽ không suy yếu, ngược lại còn biến cường.
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Muốn có được tín nhiệm của Chúng Tinh Điện ... Trừ phi, ta phải lần nữa đánh bại hắn.
- Đi thôi... Bọn hắn sẽ không để chúng ta an tĩnh lâu đâu, ta chờ được.
Nghe Bạch Nhạc nói xong những lời này, Hàn Tinh rốt cục mới hồi thần.
Về chuyện Cố Vong Tình, Giang Nhược Hư cũng đã từng nói qua với hắn, chỉ là sau trận chiến ở Chúng Thần Mộ Địa, Giang Nhược Hư đã triệt để thất vọng với Cố Vong Tình.