Từ nhỏ Cố Vong Tình đã là đạo tử Chúng Tinh Điện, chúng tinh phủng nguyệt, thân phận tôn quý phi thường!
Thật là, hắn chưa từng có bằng hữu, không có người thân, thậm chí ngay cả sư tôn cũng không dành cho hắn cảm tình chân thực!
Hắn không cần có bất kỳ cảm tình ràng buộc nào, sứ mệnh duy nhất để hắn được sinh ra chính là tu hành Vong Tình Thiên Công.
Tàn khốc không?
Đương nhiên tàn khốc!
Nhưng đây chính là hiện thực!
Trước nay Chúng Tinh Điện vốn không phải thánh địa gì!
Đây là kết quả mà trong suốt vạn năm qua, vô số thế hệ thiên tài Chúng Tinh Điện không ngừng thôi diễn suy tính ra được.
Bị nhốt ở trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, bọn hắn nhất định phải tự cứu!
Dù cho, tùy theo thời gian đẩy dời, hậu nhân thậm chí đã không biết Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, không biết thế giới chân thật tồn tại, nhưng sứ mệnh này lại vẫn một mực truyền thừa đi xuống, đồng thời có khả năng thực hiện thành công trên tay vị điện chủ Chúng Tinh Điện thế hệ này.
Giờ đây Cố Vong Tình tựa hồ chỉ còn cách thành công ... Một bước nữa thôi!
…
- Trảm Tinh!
Tóc trắng như kiếm, trảm phá hết thảy hư vọng.
Kiếm của Cố Vong Tình như lợi nhận giảo loạn tinh hà, nhiếp nhân tâm phách.
Kiếm cũng như tên!
Trảm Tinh, chám nát tinh không Bạch Nhạc cấu kiến ra.
Hủy diệt!
Đây tựa hồ chính là khí tức duy nhất tán phát ra trên người Cố Vong Tình lúc này.
Xung kích khủng bố kịch liệt như thế, tựa hồ vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người tại trường, chỉ chớp mắt, một ít đệ tử Chúng Tinh Điện không kịp phản ứng đã bị hất bay đi ra, thực lực yếu chút, thậm chí trực tiếp đứt gân gãy xương.
Đây còn là bởi vì mấy vị trưởng lão Chúng Tinh Điện phản ứng cực nhanh, tức tốc cản lại đại bộ phận dư ba xung kích, bằng không, riêng với chiêu đó thôi, không biết đã có bao nhiêu người phải chết.
Quá khủng bố!
Thực lực đến cái cảnh giới này, căn bản không phải thường nhân có thể suy đoán được.
Nhưng mà, Bạch Nhạc vẫn ngăn trở được một kiếm này.
So với đương sơ lúc ở Chúng Thần Mộ Địa, thực lực Cố Vong Tình đúng là đã đề thăng quá nhiều, dù rằng Bạch Nhạc đã lần nữa thi triển thần thông kiếm đạo mạnh nhất, song chẳng qua vẫn chỉ đánh ngang tay với đối phương, không chiếm được nửa điểm tiện nghi.
- Tuyệt tình tuyệt tính... Ngươi tu công pháp gì?
Trong mắt hiện lên vẻ âm trầm, Bạch Nhạc lành lạnh mở miệng hỏi.
Phản ứng kịch liệt như thế, rơi vào trong mắt người khác, hiển nhiên chính là Bạch Nhạc đã bị thực lực của Cố Vong Tình dọa sợ.
Nhưng trên thực tế, chỉ có người thực sự quen thuộc Bạch Nhạc như Dạ Nhận và Bất Tử Thanh Vương mới hiểu, sở dĩ Bạch Nhạc có phản ứng lớn như vậy, không phải là bởi vì bản thân Cố Vong Tình, mà là bởi vì Vân Mộng Chân!
Ở trên người Cố Vong Tình, Bạch Nhạc thấy được bóng dáng của Vân Mộng Chân.
Cũng sợ hãi, nếu cứ tiếp tục tu hành, một ngày nào đó Vân Mộng Chân sẽ biến thành bộ dạng như Cố Vong Tình bây giờ.
Đây mới là căn nguyên khiến Bạch Nhạc sợ hãi!
- Vong Tình Thiên Công!
Bước ra một bước, Hàn Tinh bay thẳng lên giữa trời, trầm giọng mở miệng nói:
- Trên đời này không ngờ thật có người tu thành Vong Tình Thiên Công... Chỉ là, thành công như thế, liệu còn ý nghĩa gì?
Đối với Vong Tình Thiên Công, Hàn Tinh hiểu rõ vượt xa người khác, bởi thế lúc này mới càng phẫn nộ.
Tuy hắn không biết vì tu thành Vong Tình Thiên Công, Cố Vong Tình đã phải trả ra đại giá thế nào, Chúng Tinh Điện lại trả ra đại giá thế nào, nhưng mà, chỉ bằng vào bộ dạng tuyệt tình tuyệt tính này đã không khỏi khiến người sợ run.
Cố Vong Tình như thế, dù thật tu thành Vong Tình Thiên Công, đánh vỡ gông cùm, bước ra một bước sau cùng, trở thành thần linh lại có ý nghĩa gì?
Hắn đã mất đi nhân tính, đương nhiên sẽ không hi sinh vì thiên hạ, vì chúng sinh.
- Người khác không làm được, không có nghĩa là ta không làm được! Ngươi đã thấy rồi đấy, Vong Tình Thiên Công không phải không cách nào tu thành.
Lạnh lùng nhìn vào Hàn Tinh, Cố Vong Tình nhàn nhạt nói.
- Hàn Tinh, nể tình ngày trước, ta cho ngươi một con đường sống, giờ lui ra, ta có thể xem như chưa nhìn thấy ngươi, bằng không... Ta giết luôn cả ngươi!
Trước đây Cố Vong Tình từng đi theo Giang Nhược Hư tu hành, tính là đệ tử Quan Lan, tự nhiên có quen biết với Hàn Tinh.
Nghiêm cách mà nói, Hàn Tinh tính là nửa sư phụ của hắn!
Nhưng dù là thế, lúc này Cố Vong Tình vẫn chẳng hề có nửa phần thương xót.
Đây cố nhiên là bởi vì Cố Vong Tình trời sinh tính cách lạnh lùng, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là đến từ Vong Tình Thiên Công!
Mặc dù Cố Vong Tình chưa hoàn toàn tu thành Vong Tình Thiên Công, song Vong Tình Thiên Công đã ảnh hưởng rất lớn tới tâm trí và tư tưởng của hắn.
Đương nhiên, nếu Vong Tình Thiên Công thật đại thành, sợ rằng Cố Vong Tình căn bản sẽ không mở miệng, nháy mắt khi Hàn Tinh vừa đứng ra liền sẽ trực tiếp xuất thủ.
- Nếu đã tu hành Vong Tình Thiên Công, làm gì còn tình cảm đáng nói?
Trong mắt lộ ra hàn ý, Hàn Tinh cười lạnh một tiếng, căn bản không hề có ý lui nhường, ngược lại lật tay rút kiếm ra, kiếm ý khủng bố chỉ thẳng đến Cố Vong Tình ở phía xa!
- Đủ rồi!
Gần như đồng thời, một tiếng hừ lạnh vang lên.