Còn Tích Vân Sơn, đấy là nơi quanh năm tuyết đọng, kéo dài hơn ngàn dặm, người phàm và tu hành giả cấp thấp căn bản không cách nào tiến vào.
Tạm khoan nhắc đến Đăng Thiên Thê, giờ đây khi chạy tới Tích Vân Sơn, đám người Bạch Nhạc không khỏi bị ngọn tuyết sơn huyễn lệ trước mặt làm cho chấn kinh!
Tuyết đọng quanh năm không biến, chí ít đã tích lũy hơn ngàn năm, nhìn qua, tầng tuyết đọng dày đậm kia như thể nối liền với trời xanh, giống như một phiến mây trắng, khiến người tâm khoáng thần di.
Đừng nói thường nhân, dù là bọn Bạch Nhạc, khi bước vào Tích Vân Sơn cũng không khỏi dâng lên cảm giác chấn kinh khó mà diễn tả bằng lời.
Quỷ phủ thần công!
Tựa hồ chỉ có bốn chữ này mới có thể hình dung được sự tráng lệ của Tích Vân Sơn.
Thu liễm tâm thần, lúc này Bạch Nhạc mới cùng theo những người khác bước lên Tích Vân Sơn.
Vừa vào núi, Bạch Nhạc liền biết được, phong sơn không phải chỉ là một câu hư ngôn, trong khắp toàn Tích Vân Sơn ẩn chứa một tòa thiên nhiên đại trận, bây giờ đại trận đã bị bóc mở, thật chỉ cho vào không cho xa!
Muốn cường hành xông ra, chí ít phải có thực lực Hóa Hư mới đủ sức làm được.
Nhưng mà, dù là cường giả Hóa Hư, muốn cường hành phá trận, ắt cũng phải dẫn lên động tĩnh cực lớn, trong Tích Vân Sơn có rất nhiều cao thủ, một khi dẫn lên động tĩnh, vậy lại càng khó mà chạy thoát.
Còn về những tu hành giả dưới Hóa Hư Cảnh, thế thì đến cả cơ hội để chạy cũng không có.
Đương nhiên, bọn Bạch Nhạc đi vào, nháy mắt liền dẫn lên cao thủ Tích Vân Sơn chú ý.
Gần như tức thì, Bạch Nhạc cảm nhận được, chí ít có thần niệm của ba vị cường giả Hóa Hư quét tới.
Chẳng qua, trong đó không có khí tức của Thần Nữ.
Trong lòng thoáng yên tâm phần nào, lúc này Bạch Nhạc mới sảng giọng kêu nói:
- Nghe tiếng Tích Vân Sơn đã lâu, tại hạ Bạch Nhạc, chuyên trình tới để bái sơn!
Với tình hình trước mắt, che giấu tung tích đã không có bất kỳ ý nghĩa nào, chẳng thà dứt khoát vừa đi lên liền trực tiếp giới thiệu thân phận, cũng là để khiến người khác nhiều thêm mấy phần cố kỵ.
Rốt cuộc, hiện tại cái tên Bạch Nhạc tuyệt đối không phải hạng bừa bãi vô danh, mà sớm đã danh rền thiên hạ.
Quả nhiên, tùy theo Bạch Nhạc báo danh tính, toàn bộ Tích Vân Sơn theo đó ồ lên tiếng xôn xao.
Trước kia Thần Nữ đi đến, cường hành thu phục Bùi Lỗi, chiếm giữ Tích Vân Sơn, sau đó lại hạ lệnh phong sơn, cấm chỉ bất cứ kẻ nào ra ngoài, liền đã khiến người ý thức được, tất có chuyện lớn xảy ra, bây giờ, Bạch Nhạc đi đến, không nghi ngờ đã ấn chứng suy đoán này.
Vô luận ý đến của Bạch Nhạc là gì thì cũng đã không còn ý nghĩa, Tích Vân Sơn tất đã bị cuốn vào trong đó, dù là ai cũng khó mà chỉ lo thân mình.
Quan trọng hơn là, có một ít người tinh mắt sớm đã phát hiện, người chiếm lấy Tích Vân Sơn khi trước và Bạch Nhạc bây giờ, từ dung mạo đến khí tức cơ hồ đều giống nhau như đúc!
Trên đời này, tự nhiên không khả năng có tận hai Bạch Nhạc!
Nhưng vô luận là ai... Đều là sát tinh không thể trêu chọc.
- Nghe danh Bạch công tử đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!
Trong lúc nói chuyện, Bùi Lỗi đã phi thân đi ra, đứng ở giữa trời, hướng về phía Bạch Nhạc xa xa cúi đầu.
- Vị này chắc là đại đương gia Tích Vân Sơn, Bùi Lỗi, Bùi huynh!
Ánh mắt quét qua, Bạch Nhạc lập tức đoán được thân phận đối phương!
Trên thực tế, trước khi bước vào Tích Vân Sơn, Bạch Nhạc đã thông qua Hàn Tinh và Dạ Nhận nắm được rất nhiều tin tức liên quan đến Tích Vân Sơn, vị Bùi Lỗi này, không nghi ngờ chính là một trong những cao thủ mà hắn cần phải để tâm.
- Bùi huynh khách khí, chúng ta tới vội vàng, còn mong chớ trách!
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.
- Đúng là có chút đường đột, Tích Vân Sơn ta đang có chuyện, cần phải phong sơn một đoạn thời gian! Nếu Bạch công tử đã tới, không ngại ở lại đây thêm ít ngày rồi hẵng đi, ta đã sai người thu dọn phòng ốc sạch sẽ, hết thảy nhu cầu cũng sẽ do Tích Vân Sơn ta cung ứng.
Không tiếp tục khách sáo với Bạch Nhạc, Bùi Lỗi trực tiếp hạ lệnh giam lỏng.
Câu trả lời này khiến Bạch Nhạc hơi có chút biến sắc, ngay lập tức liền cười lạnh nói:
- Bùi huynh uy phong thật đấy, chỉ là, bằng vào tòa đại trận này mà muốn lưu lại chúng ta, sợ rằng không đủ?
- Chỉ bằng một tòa đại trận tự nhiên không đủ, nhưng mà ... Chẳng lẽ ngươi cho rằng hơn vạn tu sĩ Tích Vân Sơn ở đây đều là bày biện?
Sắc mặt chuyển lạnh, Bùi Lỗi trầm giọng uy hiếp nói.
Gần như đồng thời điểm Bùi Lỗi mở miệng, tu hành giả Tích Vân Sơn xung quanh cũng hô hào theo, nhất thời tiếng giết ngút trời.
- Không đúng, tên Bùi Lỗi này có gì đó không đúng!
Sắc mặt hơi đổi, Bất Tử Thanh Vương trầm giọng nói.
Vô luận Bạch Nhạc hay là bọn hắn đều không phải hạng người vô danh, Bùi Lỗi không khả năng không biết, một khi đánh lên, dù phía Tích Vân Sơn có chiếm ưu thế địa lợi, một khi vây công, sợ rằng cũng không có kết cục tốt!
Với tình hình đó, vô luận thế nào Bùi Lỗi cũng không nên dễ dàng trở mặt như vậy mới đúng.
Điều này căn bản không hợp lẽ thường.
Có thể tu hành tới trình độ này, không có ai là đồ ngu, lại đi làm ra loại chuyện liều lĩnh như vậy.