- Đạo không thể nói, nếu không đạt đến cảnh giới tương ứng thì dù có giải thích thế nào cũng không hiểu. Cứ chuyên tâm tu hành đi! Chờ đến khi bước vào cảnh giới Bán Thần, ngươi tự nhiên sẽ hiểu Thế Giới Chi Tâm là gì, không cần ta phải giải thích.
Vẻ mặt Thần Nữ có chút tẻ nhạt, nàng ta chỉ hờ hững nói thế, chứ không tiếp tục giải thích với Bạch Nhạc nữa.
Mi mắt Bạch Nhạc giần giật, hắn cũng đồng ý với những lời này.
- Còn Hải Thần thì sao?
- Hải Thần là cái thá gì!
Ánh mắt Thần Nữ lạnh như băng, lạnh lùng nói:
- Nếu ta có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong, giết hắn cũng chỉ là một cái búng tay.
- ...
Nghe vậy, Bạch Nhạc không khỏi trợn tròn mắt.
Hảo hán có thể không đề cập tới sự anh dũng năm đó được không? Nếu ngài có thể khôi phục thực lực đỉnh phong, đương nhiên có thể càn quét thiên địa, chứ làm quái gì đến lượt ta nói nhảm với ngài ở đây. Lúc đó, chỉ sợ ngài dùng ngón út thôi cũng đã đủ đè chết ta rồi!
- Nếu ngươi sợ thì bây giờ có thể đổi ý. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn tiến vào Thanh Đồng Quan, ở trong đó chờ ta một tháng, ta có thể lệnh cho chân thân sống lại rồi thả ngươi ra ngoài.
Thần Nữ nhìn về phía Bạch Nhạc, thản nhiên nói:
- Những gì ta nói trước đây vẫn còn tính, sau một tháng, ta vẫn có thể hướng dẫn ngươi tu luyện, đưa ngươi rời khỏi Chúng Tinh Tiểu Thế Giới này.
Bạch Nhạc bĩu môi, không chút do dự từ chối:
- Quên đi.
Thần Nữ thấy vậy thì có phần tức giận, nàng ta khẽ hừ một tiếng, bấy giờ mới bảo:
- Vậy ngươi cứ chuẩn bị tâm lý cho việc cửu tử nhất sinh đi! Khiêu chiến với một vị Thần Linh khó hơn ngươi tưởng rất nhiều. Giờ thì đừng lãng phí thời gian nữa, thực lực của ngươi càng mạnh, ngươi sẽ càng có nhiều cơ hội để sống.
...
- Đúng là ta không bằng huynh ấy!
Tân Gia Minh thở dài, lại nhìn lên bầu trời đầy sao, một mình lẩm bẩm.
Mấy người Cố Vong Tình và Bất Tử Thanh Vương đã chạy ra khỏi Chúng Tinh Thần Vực, sau đó kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong đó, không giấu giếm bất cứ điều gì, bao gồm luôn chuyện Cố Vong Tình tự tay giết chết Chúng Tinh Điện điện chủ và luyện thành Vong Tình Thiên Công.
Sở dĩ như thế, một mặt là bởi Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận sẽ không che giấu nó giúp hắn ta. Mặt khác, Vong Tình Thiên Công thành công khiến Cố Vong Tình không còn quan tâm gì đến chuyện đó nữa.
Đối với hắn, những cảm xúc vốn thuộc về con người đã gần như không còn.
Dù giết sư tôn hay hủy diệt Chúng Tinh Tiểu Thế Giới cũng chỉ là chuyện tầm thường không đáng kể. Họ Cố không cảm thấy tội lỗi về chuyện đó, nên đương nhiên hắn cũng không muốn giấu làm gì.
Hơn nữa, với thực lực hiện tại của Cố Vong Tình, cho dù Tân Gia Minh có muốn giết hắn thì cũng không dễ, cho nên hắn không có gì phải sợ.
Đây chính là sự thật.
Tân Gia Minh đã từng có ý muốn giết Cố Vong Tình, nhưng cuối cùng vẫn ép suy nghĩ đó xuống.
Bởi vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ngay từ đầu, Cố Vong Tình đã không phải là truyền nhân của ai, mà là một công cụ do Chúng Tinh Điện tận tâm tận lực bồi dưỡng ra.
Đúng vậy, không phải người, mà là công cụ!
Những người khác không biết Vong Tình Thiên Công khi thành công sẽ thế nào, nhưng điện chủ của Chúng Tinh Điện lại biết rõ. Hơn nữa dù đã nhiều năm như thế, nhưng ông ta vẫn chưa từng thực sự coi Cố Vong Tình là đồ đệ của mình. Cho nên bây giờ, việc Cố Vong Tình giết sư tôn cũng không phải tội ác tày trời gì, chẳng qua chỉ là nhân quả mà thôi.
Chuyện đã như vậy, cho dù Tân Gia Minh có giết chết Cố Vong Tình thì cũng thay đổi được gì đâu.
Cái chết của Giang Nhược Hư quả thực là một đả kích rất lớn đối với ông, tuồng như cũng khiến vị quốc sư này già xọm đi trông thấy.
Trong lòng Tân Gia Minh rất rõ, người bạn thân này lúc sắp chết đã ký thác tất cả hy vọng của mình vào Bạch Nhạc, mà lựa chọn Bạch Nhạc đưa ra sau đó cũng không phụ mong đợi này.
Chỉ dựa vào điều đó, Bạch Nhạc đã mạnh hơn ông rồi.
Lòng mang thiên hạ, Giang Nhược Hư đã thực sự làm được bốn chữ này. Cho dù huynh ấy đã ngã xuống, nhưng ít nhất huynh ấy cũng đã cố gắng hết sức để sáng tạo ra cơ hội cho tương lai.
Còn bản thân Tân Gia Minh chỉ có sức lực của mỗi bản thân mình, chỉ có thể giống như một quần chúng, xem hết thảy diễn biến nhưng lại không thể thay đổi được gì... Đây không phải là thua sao?
Tân Gia Minh hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Nếu đã sai rồi, thôi thì cứ sai đến cùng đi! Khổ tận cam lai cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Đoạn, ông lại ngẩng đầu nhìn Cố Vong Tình:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy theo ta tu luyện ở Quan Tinh Đài… Ba năm, có lẽ đủ để ngươi bước vào cảnh giới Bán Thần. Mười ngàn năm tâm huyết của Chúng Tinh Điện không thể uổng phí được.
Nghe Tân Gia Minh nói vậy, mí mắt của Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận không khỏi giần giật.
Ngay cả họ cũng không ngờ vị quốc sư đây lại có quyết định thế này.
- Quốc sư...
Bất Tử Thanh Vương muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Tân Gia Minh thì lại không thể mở lời. Sau cùng, chính vị quốc sư nọ lại lên tiếng trước. Ông nhìn Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận, bình tĩnh nói:
- Hai người cũng đi đi! Từ hôm nay, Chúng Tinh Điện sẽ không làm khó các vị nữa. Các vị muốn làm gì cứ việc đi làm, sau ba năm, chắc chắn sẽ có kết quả.