Bởi vì thời gian cấp bách nên Bạch Nhạc cũng không theo đuổi việc làm rõ mọi thứ. Mà trên thực tế, có rất nhiều chỗ phải cần thời gian tích lũy, không phải nói giải quyết là có thể dễ dàng giải quyết được.
Bạch Nhạc từ Chúng Tinh Thần Vực đi ra, tự nhiên lại cảm thấy một lực bài xích mơ hồ. Hắn hơi suy nghĩ một chút, bỗng hiểu đây là lực bài xích mà Chúng Tinh Tiểu Thế Giới hình thành đối với mình, mà điều này cũng có nghĩa, thực lực bây giờ của hắn đã đủ tạo thành ảnh hưởng tới sự ổn định của Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, chỉ khẽ cảm nhận là hắn đã dễ dàng nhận biết được vị trí của Chúng Tinh Mộ Địa. Bây giờ hắn đã có thể tự mình tìm được nơi đó, căn bản không cần Thần Nữ dẫn đường nữa.
Chỉ trong một bước, Bạch Nhạc đã trực tiếp xé rách hư không, sau đó không hề lãng phí thời gian mà xuất hiện luôn ở Bắc Vực Vương Thành.
Khi một kẻ đến cảnh giới Bán Thần thì việc nắm bắt không gian đã đạt tới một đẳng cấp khác. Đối với Bạch Nhạc mà nói, cái gọi là ‘khoảng cách’ bây giờ gần như không còn ý nghĩa nào nữa.
Thần niệm Bạch Nhạc hơi đảo, hắn dễ dàng tìm được vị trí của Bất Tử Thanh Vương rồi đáp thẳng xuống.
- Bạch Nhạc?
Bất Tử Thanh Vương vốn đang nói chuyện với người khác, lại không ngờ Bạch Nhạc lại trực tiếp xuất hiện trước mặt mình. Ông ta trước là thất thần, sau lại bỗng nảy sinh cảm giác mừng như điên.
Bất Tử Thanh Vương hoảng hồn, còn người tới hồi báo tình hình cho ông ta thì suýt nữa đã bị dọa cho chết khiếp. Hồi lâu sau, kẻ nọ mới bình tĩnh lại, rồi khom người vái lạy Bạch Nhạc:
- Tiểu nhân bái kiến Bạch tiên sinh!
Dựa theo tuổi tác của Bạch Nhạc, hẳn kẻ này phải gọi hắn là ‘công tử’. Song bây giờ thân phận của Bạch Nhạc đã khác, nếu gọi ‘công tử’, khó tránh có phần lỗ mãng. Kẻ nọ phản ứng rất nhanh, bèn tiếp tục dùng xưng hô trước đây đã gọi Giang Nhược Hư, trực tiếp gọi Bạch Nhạc là ‘tiên sinh’.
Bất Tử Thanh Vương trầm giọng nói:
- Ngươi lui xuống trước đi! Chuyện hôm nay không được tiết lộ nửa chữ!
Nhưng Bạch Nhạc lại lắc đầu, bảo:
- Không cần, cứ truyền tin tức ra đi! Cứ nói là ta đã trở về. Tóm lại phải làm ra một kết thúc. Đến bây giờ thì cũng không có gì cần giấu giếm nữa.
Bất Tử Thanh Vương hơi nhướn mày. Từ trong lời của Bạch Nhạc, ông ta đã cảm giác được vài thứ khang khác. Đợi kẻ nọ lui xuống, bấy giờ ông ta nhịn không được, hỏi:
- Ngươi thực sự thành công rồi?
- Phải.
Bạch Nhạc gật đầu, đáp:
- Ta đã thuận lợi xây dựng được Bán Thần Lĩnh Vực. Bây giờ... Chúng Tinh Tiểu Thế Giới không thể trói buộc được ta nữa.
Nửa câu đầu không có gì bất ngờ, nhưng sau khi nghe nốt nửa câu sau, Bất Tử Thanh Vương lại kích động đến đột ngột nhảy dựng lên:
- Thật á?
Bạch Nhạc khẽ cười, gật đầu:
- Thật.
- Tốt quá rồi! Biết ngay ngươi sẽ không để người ta thất vọng!
Bất Tử Thanh Vương hưng phấn xoa tay, sau đó lập tức trầm giọng hỏi:
- Vậy Thần Nữ đâu?
Bạch Nhạc đáp:
- Thần Nữ vẫn còn ở Chúng Thần Mộ Địa. Ta đã thỏa thuận với Thần Nữ là sẽ dẫn nàng ta cùng rời khỏi Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, dù sao bên ngoài vẫn còn một mối nguy hiếp là Hải Thần.
Nhắc tới Hải Thần, chân mày của Bất Tử Thanh Vương cũng không khỏi hơi nhướn lên:
- Ba tháng trước, Cố Vong Tình đã bước vào Bán Thần Cảnh trước thời hạn.
Ông ta hơi suy tư một chút, lại nói:
- Ta không đến Chúng Tinh Điện, không thể gặp Cố Vong Tình, nên không biết rốt cuộc thực lực của hắn thế nào. Có điều từ tin tức có được, e bây giờ ngay cả quốc sư cũng không bằng hắn ta.
- Không sao.
Bạch Nhạc khoát tay, nói:
- Vong Tình Thiên Công tuy mạnh, nhưng vẫn không thể làm gì ta. Huống hồ, cứ theo tình hình trước mắt mà nói thì hắn ta là bạn, không phải thù.
Tuy Cố Vong Tình luôn hận không thể giết Bạch Nhạc, nhưng đối với loại người này, thù hận lại không hề có ý nghĩa. Từ lúc Cố Vong Tình luyện thành Vong Tình Thiên Công, những cảm xúc đó đều đã không còn. Đối với hắn ta, chỉ có lợi ích mới là vấn đề duy nhất đáng để quan tâm.
Nay Bạch Nhạc đã đạt được ký kết ngầm với Thần Nữ, vậy Cố Vong Tình đương nhiên sẽ không cứng rắn thành kẻ thù với Bạch Nhạc, bởi vì điều đó không hề có ý nghĩa, và việc hắn ta muốn làm nhất bây giờ là rời khỏi Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.
Bất Tử Thanh Vương nghĩ đến việc hồi nãy Bạch Nhạc để kẻ nọ truyền tin ra, bèn hỏi:
- Thế nên ngươi cố ý tiết lộ tin tức là để hắn ta tới tìm ngươi à?
- Không cần cố ý như thế.
Bạch Nhạc lắc đầu, nói:
- Ngài vẫn chưa hiểu. Bây giờ đối với ta, toàn bộ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới đã không còn uy hiếp gì nữa. Cho dù Cố Vong Tình có phát điên mà muốn dốc hết sức lực toàn thiên hạ tới vây công ta thì cũng không có ý nghĩa gì. Sở dĩ ta tới là muốn bảo ngài làm chuẩn bị. Khoảng chừng nửa tháng sau, ta sẽ dẫn các người rời khỏi Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.
Bạch Nhạc dừng một chút rồi nói tiếp:
- Mặt khác, không cần đợi hắn ta tới, mà lát nữa ta sẽ tự đến Quan Tinh Đài gặp quốc sư.
Bất Tử Thanh Vương nhìn Bạch Nhạc, giờ khắc này, ông ta cũng không khỏi nao lòng.