Tuy cách nhau chưa được ba năm, nhưng bây giờ ông ta có thể cảm nhận được trên người Bạch Nhạc tỏa ra một loại tự tin tuyệt đối. Đó là sự kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, xem nhẹ quần hùng.
Chỉ ngắn ngủi chưa đầy ba năm, tên họ Bạch này quả thực đã thay da đổi thịt. Cho dù là thực lực, ánh mắt hay cách cục, đều đã quá khác trước đây.
Bất Tử Thanh Vương trầm ngâm một lát, rốt cuộc vẫn hỏi ra vấn đề then chốt nhất:
- Có thể cứu Chúng Tinh Tiểu Thế Giới không?
Điều này sẽ quyết định tất cả những việc ông ta làm trong ba năm này, rốt cuộc có ý nghĩa hay không.
- Ta không rõ lắm, nhưng ít nhất có thể thử xem.
Vẻ mặt Bạch Nhạc ngưng trọng thêm mấy phần, trầm giọng nói:
- Lần này trừ các người, chắc ta có thể dẫn theo một bộ phận cao thủ cùng rời đi, nhưng cụ thể dẫn theo người nào thì ngài tự quyết định. Cứ lấy Hóa Hư làm giới hạn đi! Không có thực lực Hóa Hư, cho dù có ra ngoài thì ý nghĩa cũng không lớn. Nếu đối đầu với Hải Thần, có thực lực Hóa Hư mới có cơ hội chạy thoát.
- Được.
Nghe Bạch Nhạc nói thế, trong mắt Bất Tử Thanh Vương lập tức lộ ra một ánh sáng khác. Với ông ta mà nói, có câu cam kết này đã đủ rồi.
- Thông báo với người của Quan Lan! Ta nợ Giang tiên sinh, Quan Lan lại là tâm huyết của ông ấy, thôi thì ta cứ lấy hết khả năng của mình mà giúp đỡ vậy.
Bạch Nhạc thở dài, lập tức giải thích:
- Cả Dạ Nhận nữa. Ngài báo với hắn... sau nửa tháng nữa thì đi chung.
Dứt lời, Bạch Nhạc không do dự nữa. Chỉ một bước là hắn đã đạp vào hư không, đi thẳng tới Quan Tinh Đài.
Bạch Nhạc một bước đạp trên không trung trước Quan Tinh Đài. Hai tay hắn ôm quyền, lên tiếng:
-Vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến Quốc sư.
Mặc dù bây giờ cảnh giới của Bạch Nhạc đã ngang hàng với Tân Gia Minh, thậm chí thực lực còn mạnh hơn ông, nhưng hắn vẫn giữ lễ tiết cần có.
Bất Tử Thanh Vương nói Bạch Nhạc bây giờ càng tự tin, càng kiêu ngạo hơn trước kia. Nhưng tính cách hắn vẫn không có bất kỳ sự thay đổi nào, mà phần tự tin đấy cũng không phát triển thành tự phụ.
- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, không chịu nhận mình già thì thật không được rồi! Bạch tiểu hữu, mời tới uống một chung trà!
Tân Gia Minh vừa ngồi trên Quan Tinh Đài, vừa nói. Trên cái bàn trước mặt ông bày sẵn chung trà, rõ là trước khi Bạch Nhạc tới, người này đã có sự chuẩn bị. Mà nói đúng ra, Tân Gia Minh đã đạt tới cảnh giới này, ngay từ lúc Bạch Nhạc rời khỏi Chúng Tinh Thần Vực thì ông đã phát hiện ra.
Năm đó khi Bạch Nhạc mới tới Quan Tinh Đài đã từng có uống trà. Chỉ là ngày đó, hắn dựa vào mặt mũi của Giang Nhược Hư mới được thơm lây. Nhưng hôm nay, Bạch Nhạc lần nữa Quan Tinh Đài, hắn đã lấy một thân phận ngang hàng và một cảnh giới tương đương mà tới.
Bạch Nhạc nghe lời ngồi xuống. Hắn không nói gì, chỉ bình tĩnh bưng chung trà vừa hãm xong lên nhấp một ngụm, khẽ thán:
- Trà ngon!
Tân Gia Minh cũng không ngẩng đầu, ông nhìn chung trà của chính mình, khẽ hỏi:
- Tiểu hữu cho là ta sai, phải không?
Lời này hỏi không đầu không đuôi, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc lại rất dễ dàng nghe ra ý trong lời nói của Tân Gia Minh.
- Có một số việc, không có đúng sai.
Bạch Nhạc đặt chung trà xuống, chậm rãi nói:
- Mỗi người đều có con đường mà mình đã chọn. Chưa đi đến phút cuối cùng thì ai mà biết đúng sai? Huống hồ chi bây giờ không phải Cố huynh đã bước vào Bán Thần Cảnh rồi sao?
Tân Gia Minh thở dài, sẽ giọng nói:
- Ta vẫn tự an ủi mình như vậy, chỉ là... mỗi đêm mộng về, nghĩ đến bạn xưa, vẫn cảm thấy thẹn. Nếu ta có thể quả đoán hơn một chút, có lẽ huynh ấy đã không chết.
- Quốc sư hẳn đã đoán được, nếu ta đã từ Chúng Thần Mộ Địa đi ra, tức nghĩa ta có năng lực rời khỏi chỗ này.
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn Tân Gia Minh, nghiêm túc nói:
- Nếu chỉ là vì an toàn của mình, ta đã có thể thoát thân, chỉ là, bên tai ta vẫn vang vọng những lời Giang tiên sinh đã nói trước khi chết. Giang tiên sinh không phải vì cứu ta mà chết, ông ấy là vì cứu thiên hạ chúng sinh mà chết.
Nghe thế, mí mắt Tân Gia Minh cũng không khỏi giần giận.
Ông và Giang Nhược Hư đã làm bạn cả đời, đôi bên hiểu nhau, nên đương nhiên ông càng hiểu ý của Giang Nhược Hư hơn Bạch Nhạc.
Tân Gia Minh không dây dưa vì vấn đề này nữa, cũng không nghi ngờ tính chân thật trong mấy câu của Bạch Nhạc, mà lên tiếng hỏi thẳng:
- Vậy ngươi muốn ta làm gì?
- Sau khi rời khỏi Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, chúng ta sẽ đối mặt với Hải Thần – một vị thần thần sự. Ta không xác định được giữa Hải Thần và Thần Nữ ai mới là người nói thật, nhưng cho dù thế nào, chúng ta cũng nhất định phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Bạch Nhạc nghiêm túc giải thích:
- Ta sẽ dùng Bán Thần Không Gian, cố gắng mang một số cao thủ Hóa Hư đi. Mà Quốc sư có thể cố hết sức mang theo nhiều người hơn. Sau khi rời khỏi đây, ta không cần Quốc sư ra tay tương trợ, chỉ hy vọng ngài có thể cố gắng dẫn những người khác đi.
Những lời này, Bạch Nhạc đã diễn tập trong đầu rất nhiều lần. Bởi vì dù Tân Gia Minh cũng là cường giả Bán Thần, nhưng một khi đối mặt với Hải Thần, ông vẫn rất dễ bỏ mạng.