Còn về phần Cố Vong Tình, Bạch Nhạc gần như có thể chắc chắn đến lúc đó, kẻ này tuyệt đối sẽ không làm kẻ thù với Hải Thần. Hắn ta mà không trở giáo sang phe địch, đối với Bạch Nhạc đã là không tệ rồi.
Với tình hình đó, hắn để Tân Gia Minh cùng đi thì sẽ có chút tác dụng kiềm chế Cố Vong Tình.
- Không cần nói khách khí thế, ngươi là đang lo tên Cố Vong Tình chứ gì?
Tân Gia Minh liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Nhạc, ông chậm rãi nói:
- Bản thân cách nói ‘gắng hết sức để cứu người’ này không hề có ý nghĩa. Có thể sống sót trong Bán Thần Lĩnh Vực đã không dễ dàng, càng huống hồ chi bây giờ ở đây chỉ có ba vị Bán Thần chúng ta. Cho dù có dốc hết sức lực dẫn người đi, thì hỏi có thể cứu được bao nhiêu người? Nếu muốn hóa giải, ắt phải hóa giải nguy hiểm từ ngọn nguồn. Đấy mới là chính đạo.
Bạch Nhạc mấp máy môi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định của Tân Gia Minh, rốt cuộc hắn vẫn không thể nói được gì.
Tân Gia Minh bnật cười lớn, tiếp tục nói:
- Trước đây ta đã bại trong tay Giang Nhược Hư, giờ khó khăn lắm mới có một cơ hội gỡ hòa đặt ở trước mặt, há có thể bỏ qua.
Ông ngẩng đầu, lại nói:
- Đời này của ta đã làm chuyện ta nên làm, thế cũng phải làm một vài chuyện mà ta muốn làm. Giết thần... ta rất muốn làm thử!
- ...
Bạch Nhạc im lặng giây lát, rốt cuộc cười khổ, rồi quyết định từ bỏ suy nghĩ tiếp tục khuyên nhủ Tân Gia Minh.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc như vậy, một thân ảnh đã phá không mà đến, không ai khác chính là Cố Vong Tình sau khi nhận được tin tức.
Ánh mắt hắn ta nhìn thấy Bạch Nhạc, liền trầm giọng gọi:
- Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc giơ tay làm ra một tư thế ‘mời’, tùy tiện đáp:
- Thiếu điện chủ, à không, phải gọi là điện chủ mới đúng. Điện chủ, mời!
Cố Vong Tình chăm chú nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng nói:
- Ngươi rất mạnh!
Mặc dù chưa giao thủ, nhưng Bạch Nhạc lại mang đến cho hắn ta một cảm giác nguy hiểm đến cực độ. Dù không có bất kỳ lý do gì, nhưng Cố Vong Tình luôn có một loại trực giác, nếu bản thân hắn ra tay với Bạch Nhạc thì hơn phân nửa sẽ thua.
- Sau nửa tháng nữa, ta sẽ rời khỏi Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.
Bạch Nhạc không lôi thôi với Cố Vong Tình, hắn thản nhiên nói tiếp:
- Nếu điện chủ có ý, có thể đi chung với ta. Đương nhiên, nếu điện chủ có thể tự mình đi được thì cũng không cần quan tâm ta.
Cố Vong Tình nghe vậy, mí mắt không khỏi nảy lên.
Nếu nói việc hắn ý thức được bản thân đánh không lại Bạch Nhạc là một loại cảm giác, vậy những lời này đã để Cố Vong Tình cảm giác được rõ ràng khoảng cách giữa hắn ta và Bạch Nhạc.
Sau khi bước vào Bán Thần Cảnh, Cố Vong Tình đã mơ hồ cảm giác được sự bài xích của Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, nhưng nếu bảo hắn phá vỡ bức tường ngăn cản không gian để ra khỏi đây thì hắn không có cách nào làm được.
Ấy vậy mà Bạch Nhạc lại làm được.
Chỉ dựa vào điểm này cũng đã đủ để chứng minh, Bạch Nhạc bây giờ mạnh hơn hắn.
Tuy Vong Tình Thiên Công đại thành, những cảm xúc thuộc về nhân loại đều đã bị róc hết, nhưng trong lòng Cố Vong Tình lại biết rõ, bản thân mình vẫn còn tâm ma chưa trừ.
Một ngày không thể đánh bại hoặc giết chết Bạch Nhạc, tâm ma của hắn sẽ tồn tại thêm một ngày. Hơn nữa một khi Cố Vong Tình tiến thêm một bước, đột phá Thần Linh Chi Cảnh, tâm ma có lẽ sẽ lần nữa bùng nổ.
Chỉ là... thứ nhất bây giờ không phải thời cơ để diệt trừ tên họ Bạch này, thứ hai là chính bản thân Cố Vong Tình thực cũng không nắm chắc. Cho dù bây giờ hắn đã nắm giữ được Chúng Tinh Điện và có thể điều động tất cả sức mạnh tới đối phó với Bạch Nhạc thì cũng vậy.
Trong lòng Cố Vong Tình lóe lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn từ tốn nói:
- Nếu vậy thì phải đa tạ Bạch huynh rồi.
- Một cái nhấc tay, cần gì nói cảm tạ.
Bạch Nhạc lắc đầu, tiếp tục nói:
- Huống hồ, Cố huynh cũng không cần tạ ơn quá sớm. Ta dẫn ngươi đi, nhưng cũng kèm điều kiện.
…
Mọi việc đều có giá.
Đây là câu mà Bạch Nhạc thường nói, Cố Vong Tình đương nhiên cũng hiểu đạo lý này.
Hắn không thân với Bạch Nhạc. Thậm chí nói theo một mức độ nào đó, cả hai còn là kẻ thù. Lần này Bạch Nhạc chọn giúp hắn rời khỏi Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, ắt kẻ này còn suy nghĩ tới khía cạnh khác, chứ không thể giúp đỡ không công.
Nhưng Cố Vong Tình cũng không có gì bất mãn, thản nhiên hỏi:
- Ngươi muốn ta làm gì?
Bạch Nhạc nhìn Cố Vong Tình, đáp:
- Bên ngoài Chúng Tinh Tiểu Thế Giới còn có một vị Thần Linh thật sự. Lần này ta có thể đến đây cũng là bởi lão ta đẩy vào.
Trên mặt Cố Vong Tình không hề có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ hờ hững hỏi ngược lại:
- Không lẽ ngươi cùng ta liên thủ để chống lại Thần Linh?
Bạch Nhạc bật cười, nói một cách khinh bỉ:
- Không, nhưng nếu ta thật sự ra điều kiện như thế, ngươi đồng ý à?
- Sẽ không.
Cố Vong Tình rất nghiêm túc gật đầu, bình tĩnh nói:
- Trừ phi Thần Nữ khôi phục thực lực, nếu không, ta không cho rằng ngươi có có cơ hội thắng. Còn nếu ngươi kiên trì làm thế, bây giờ ta thà đánh một trận sinh tử với ngươi.