Hắn đáp thẳng không chút vòng vo, bởi vì tên này giờ đây đã không còn tình cảm và cảm xúc của người bình thường nữa.
Bạch Nhạc bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi cất lời:
- Ta muốn ngươi cứu người. Lần rời đi này, ta và quốc sư chọn dẫn theo một số người đi chung. Sau đó ta, ngài ấy và Thần Nữ sẽ hợp sức đánh với Hải Thần, còn những người này toàn bộ giao cho ngươi. Ta muốn ngươi cam đoan, ngươi sẽ dốc hết toàn lực dẫn họ về thế giới thật!
Cố Vong Tình thoáng ngẩn người. Điều kiện này là thứ hắn hoàn toàn không ngờ tới.
Tuy bây giờ hắn đã không còn cảm xúc của người thường, nhưng ký ức thì vẫn nguyên vẹn. Cố Vong Tình nhớ rõ, Bạch Nhạc rõ ràng không phải người của Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, nhưng kẻ này lại nguyện ý vì người ở đây mà mạo hiểm. Cho dù đã đến thời điểm này rồi, mà điều kiện duy nhất của hắn vẫn là kêu mình dẫn những người khác đi. Điều kiện như thế, cho dù là Cố Vong Tình hắn cũng không khỏi hơi xúc động.
Hơn nữa, điều kiện như vậy, quả thực hắn không có cách nào từ chối.
...
Đinh lão ngồi trong phủ của Bất Tử Thanh Vương, giọng nói có hơi nghèn nghẹn:
- Hóa ra tất cả đều là thật...
Các cao thủ Quan Lan xung quanh yên lặng nghe Bất Tử Thanh Vương giải thích xong, ai nấy đều không khỏi chấn động.
Lúc trước, Bạch Nhạc cố ý thả ra tin tức nói bản thân là người từ trên trời tới, nhưng vào thời điểm đó, tất cả mọi người đều bán tín bán nghi. Ấy vậy mà hôm nay, sự đột phá của Bạch Nhạc đã khiến bọn họ thật sự ý thức được, hóa ra tất cả không phải tin vịt gì, mà đều là sự thật.
Khó có thể tưởng tượng, tin tức như thế là đòn sát thương cỡ nào đối với những cao thủ Quan Lan.
Ếch ngồi đáy giếng!
Nhiều năm như thế, hóa ra ai trong số họ cũng đều là ếch ngồi đáy giếng. Quá nực cười, mà cũng đáng sợ làm sao!
Song rốt cuộc vẫn có người không kiềm được hỏi:
- Giang tiên sinh ngài ấy... thật sự đã mất rồi sao?
Bất Tử Thanh Vương trầm giọng đáp:
- Phải. Giang tiên sinh lòng mang thiên hạ. Trước khi ông ấy đi, tâm nguyện duy nhất là hóa giải đại kiếp này. Bây giờ Bạch Nhạc liên thủ với Thần Nữ, mục đích chính là vì tâm nguyện đó. Chỉ là kết quả ra sao không cách nào đoán được, nên bây giờ chúng ta chỉ có thể chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Lần này, Bạch Nhạc sẽ dẫn mọi người đi trước. Nếu có thể hóa giải cơn tai kiếp này, đương nhiên là tốt nhất, còn nếu không... cũng xem như để lại một tia hy vọng cho Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.
Nghe đến đây, lập tức có cao thủ Quan Lan ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, bèn hạ giọng hỏi:
- Vậy bọn ta có thể dẫn theo người khác cùng đi không?
Bọn họ đều sống ở đây, khó tránh sẽ có vài người thân, môn đồ. Bây giờ phải đi, đượng nhiên cũng muốn dẫn thân bằng quyến thuộc cùng đi.
- Không được.
Bất Tử Thanh Vương lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Cũng không phải bọn ta không để ý đến cảm nhận của các vị, chỉ là lần đi này vẫn tồn tại mối nguy rất lớn. Nếu không có thực lực Hóa Hư thì vốn không thể sống sót khi gặp điều bất trắc được. Bây giờ nếu dẫn người khác theo, có khi sẽ làm hại ngược lại bọn họ.
- ...
Lời này còn hữu hiệu hơn bất cứ điều gì. Nháy mắt, tất cả mọi người đều im lặng.
Không ai nghi ngờ điều này. Đánh vỡ tường ngăn không gian và rời khỏi chúng tinh tiểu thế giới nguy hiểm cỡ nào, dùng ngón chân nghĩ cũng biết. Trong tình hình như thế mà còn muốn miễn cưỡng dẫn người khác theo, quả là chỉ kẻ điên mới làm.
Có thể tu hành đến Hóa Hư Cảnh thì không ai là kẻ ngốc, đương nhiên có thể cân nhắc thiệt hơn.
Nhưng nghĩ đến việc phải rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc bấy lâu, đột nhiên có người buột miệng hỏi:
- Thanh Vương, thế giới bên ngoài rốt cuộc trông thế nào?
- Thế giới bên ngoài à...
Bất Tử Thanh Vương im lặng một lát, bấy giờ mới thong thả trả lời:
- Tu hành giả của thế giới bên ngoài chia thành hai loại là Đạo và Ma, hơn nữa người của hai phe này còn như nước với lửa.
Những điều này nói thật Bất Tử Thanh Vương sớm đã suy nghĩ. Dù sao một khi những người này ra đi, họ ắt phải gia nhập vào thế giới nguyên bản. Chỉ có nói rõ với mọi người trước mới khiến họ chuẩn bị tâm lý, cũng giúp họ tiếp nhận thế lực này một cách càng thuận lợi hơn.
- ... Đạo Lăng Thiên Hạ! Ở thế giới ngoài kia, Đạo Lăng Thiên Tông đã từng là một sự tồn tại như Chúng Tinh Điện vậy. Bây giờ dù môn phái đó đã không còn vinh quang như ngày xưa, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở các vị, chớ có đối đầu với Đạo Lăng Thiên Tông, đặc biệt là đừng đối đầu với Đạo Lăng Thánh Nữ.
...
- Hôm nay thế giới bên ngoài không biết đã ra sao?
Bạch Nhạc ngồi trên Quan Tinh Đài, tâm tư cũng có hơi phiêu dạt. Có vài chuyện không nghĩ đến thì thôi, nhưng một khi nghĩ rồi, nhớ nhung lại thấm vào xương tủy.
Tính toán một chút, hắn vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới này cũng đã gần chín năm.
Chín năm, có khi ngoài kia đã bãi bể nương dâu rồi!
Hắn không biết Vân Mộng Chân bây giờ ra sao. Không có mình, không biết nàng có thể ngăn chặn đám cao thủ Ma Đạo đang lăm le nổi dậy hay không... Có quá nhiều quá nhiều thứ, hắn không thể xác định.