*Tinh Vẫn: sao rơi
Thanh âm này như xuyên qua tất cả trở ngại mà vang dội trong thần hồn, dù ý thức Bạch Nhạc đã đến hồi rệu rã, nhưng hắn vẫn nghe rõ từng câu.
Khóe miệng Bạch Nhạc nhếch thành nụ cười mỉa mai, hắn toan mở miệng, nhưng rồi một chữ cũng không nói nên lời.
Chỉ là suy nghĩ trong tận đáy lòng lại cực kỳ mãnh liệt.
Tạo hóa gì chứ, đến nước này rồi, hắn nào có còn quan tâm.
So với đau đớn kịch liệt như lăng trì này, so với bước đường cùng khiến người ta không nhìn thấy một chút hy vọng này, tạo hóa, dụ hoặc, phỏng còn ý nghĩa gì đâu?
Thứ có thể giúp hắn tiếp tục chống đỡ, chỉ là một sợi chấp niệm, một sự quật cường thà gãy không cong, cùng với một phần hứa hẹn và trách nhiệm mà hắn thà chết cũng không chịu cô phụ.
Trời long đất lở, núi hô biển gầm.
Toàn bộ tiểu thế giới này dường như đã biến thành địa ngục hủy diệt, tận tuyệt mọi thứ.
...
- Loại cảm giác này... là muốn hủy diệt à?
Bên ngoài không gian bí tàng, kỳ thực Cố Vong Tình vẫn chưa đi xa.
Tuy chạy trước, nhưng Cố Vong Tình vẫn muốn biết kết quả, bởi vì chuyện này đối với hắn mà nói cũng có ảnh hưởng rất lớn.
Hắn trốn đi đã đồng nghĩa với phản bội Bạch Nhạc và Thần Nữ. Nếu Hải Thần thắng thì không sao, nhược bằng để hai kẻ kia thành công giết thần, vậy thứ chờ đợi hắn sẽ là sự truy sát không ngừng không nghỉ.
Khoảng khắc khi đặt chân đến thế giới thật, Cố Vong Tình đã cảm nhận được sự khuyết thiếu của quy tắc Thiên Đạo. Hoàn cảnh ở đây thậm chí còn không bằng Chúng Tinh Tiểu Thế Giới. Một khi Bạch Nhạc và Thần Nữ thành công, chỉ e trời rộng đất dày cũng không có chỗ cho hắn dung thân nữa.
Biện pháp duy nhất, chính là hắn thủ ở đây, đợi trận chiến này kết thúc, rồi nhân lúc Bạch Nhạc và Thần Nữ đánh với Hải Thần đến lưỡng bại câu thương thì ra tay giết chết chúng, như vậy mới tính là diệt sạch hậu hoạn.
Chỉ là, dựa theo tình hình Cố Vong Tình cảm ứng được thì có vẻ mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt nhất.
Một phần thế giới này đang sụp đổ. Nếu nó thể vì thế mà bị hủy diệt, Bạch Nhạc, Thần Nữ, Hải Thần cùng đồng quy vu tận thì đó mới là kết quả mà Cố Vong Tình muốn thấy nhất.
Thói thường, người ta vẫn hay quên một vài chuyện, một vài nhân vật nhỏ nhoi không đáng nhắc.
Nhưng thứ mấu chốt xoay chuyển được cục diện, lại hay nằm ở những điều bị bỏ quên này.
So với Bạch Nhạc và Thần Nữ, Tân Gia Minh là một nhân vật không có hào quang. Thậm chí chỉ cần Hải Thần muốn thì một ngón tay là đã có thể đè chết ông.
Thực tế, ngoại trừ lúc hỗ trợ những cường giả Hóa Hư chạy trốn ra thì Tân Gia Minh vẫn không hề ra tay, đến nỗi cả Hải Thần, Thần Nữ hay thậm chí là Bạch Nhạc đều quên mất sự tồn tại của ông. Nhưng mà, đương khi ý thức của Bạch Nhạc mờ đi và bị dồn vào tuyệt cảnh, vị quốc sư đây lại đột nhiên có hành động.
Thân làm người đứng đầu của Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, cho dù là thực lực hay tâm kế của Tân Gia Minh đều không phải thứ mà tu hành giả bình thường có thể so sánh được. Nếu không phải vì quy tắc thiên địa không đầy đủ, hạn chế thực lực của ông thì ông sớm đã bước vào Thần Linh Cảnh rồi.
Đây là điều mà Thần Nữ cũng từng thừa nhận.
Tân Gia Minh biết rõ thực lực của mình như nào, ông cũng biết, cực hạn của mình là ở đâu.
Nếu ra tay từ đầu, ông sẽ chẳng có cơ hội nào hết, mà chỉ chớp mắt sẽ bị Hải Thần diệt gọn. Thế nên ông vẫn luôn chờ một cơ hội.
Lúc Thần Nữ dùng Thiên Đạo Già Tỏa vây khốn Hải Thần, Tân Gia Minh đã từng muốn ra tay, nhưng sau cùng ông vẫn nhịn xuống. Mãi tới khi tình hình đã tồi tệ tới cực điểm, thậm chí những người khác đều đã bỏ quên ông, bấy giờ Tân Gia Minh biết rằng, thời cơ mình vẫn luôn chờ đã đến.
- Chúng Tinh.
Tân Gia Minh chậm rãi thốt ra hai chữ này, trên người ông cũng phút chốc lộ ra một vầng tinh quang ngời sáng.
Biến cố bất ngờ này thu hút sự chú ý của cả Hải Thần lẫn Thần Nữ. Chỉ là, bây giờ mới phát hiện thì đã quá trễ rồi.
Đánh với Thần Nữ, Hải Thần đã liều đến cực hạn, hắn ta mưu toan dung hợp Thần Vực và tiểu thế giới này, tất cả tinh lực đều đã bị kiềm chế, nên vốn dĩ không kịp ngăn cản Tân Gia Minh.
Chẳng mấy chốc, bên người Tân Gia Minh đã xuất hiện một vùng sao trời rực rỡ.
Không nhiều không ít, vừa đúng một nghìn ngôi.
Đây là tất cả sao mà Tân Gia Minh có thể nhìn thấy trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, cũng là căn cơ Bán Thần Lĩnh Vực của ông.
- Vỡ!
Tiếng nói vừa dứt, ông lập tức đánh nát Bán Thần Lĩnh Vực của mình, không chút do dự, thậm chí cũng không hề chậm trễ.
Đối với người khác ác, đối với mình càng ác hơn.
Từ khoảng khắc bước ra khỏi Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, kỳ thật Tân Gia Minh đã sinh tử chí, nếu không, ông cũng không chọn ở lại đối đầu Hải Thần với Bạch Nhạc, mà là chạy trốn chung với số cường giả Hóa Hư kia.
Biểu hiện của Bạch Nhạc khi trước đã đủ chứng minh tâm ý của hắn. Dù thắng dù thua, người này đều đã không thẹn với sự phó thác của Giang Nhược Hư.
Ngay cả một người không hề có quan hệ gì với Chúng Tinh Tiểu Thế Giới như hắn mà cũng có thể dốc hết toàn lực, không tiếc tính mạng để cứu vớt chúng sinh, vậy ông còn lý do gì chùn bước?