Dù có thế nào chăng nữa, việc họ có thể trốn ra khỏi Chúng Tinh Tiểu Thế Giới và sống sót được cũng là nhờ phần ân tình lớn bằng trời của Bạch Nhạc. Nếu Bạch Nhạc có thể sống sót trở về thì thôi, còn nếu không, cái ơn này, họ cũng chỉ có thể trả cho cố nhân của huynh ấy.
- Không chỉ nàng Thánh Nữ đó, mà còn cả Thanh Châu.
Đinh lão từ tốn nói:
- Thanh Vương, ta nhớ ngài đã nói, Bạch Nhạc còn có người thân ở Thanh Châu nữa đúng không? Vậy chúng ta chia thành hai đường đi! Ta dẫn một nhóm người đến Thanh Châu, bảo vệ nơi đó, còn các người thì đến Đạo Lăng Thiên Tông. Nếu có vấn đề gì, chúng ta cũng có thể trao đổi tin tức.
Bất Tử Thanh Vương gật đầu, lập tức đồng ý:
- Được.
Còn về phần họ làm thế nào để tìm được Thanh Châu, ông ta lại không hề lo lắng. Trong những người này không ai không phải cao thủ hàng đầu, cả thực lực lẫn tâm kế đều là thứ mà người thường không thể sánh kịp. Chỉ cần họ tốn chút công sức thì sẽ không gặp khó khăn trong việc hòa nhập vào thế giới này.
Nếu bọn họ ngày cả việc tìm đến Thanh Châu và bảo vệ người thân của Bạch Nhạc cũng làm không được thì lại nực cười quá!
Nghĩ vậy, nhưng Bất Tử Thanh Vương vẫn lần nữa dặn dò:
- Nhớ đề phòng Cố Vong Tình! Kẻ này phản phúc vô thường, hơn nữa đã không còn nhân tính, mọi người nhất định phải cẩn thận.
Một vị cao thủ Quan Lan thở dài, sẽ giọng:
- Yên tâm, trong lòng chúng ta có cân nhắc. Giờ chỉ hy vọng Bạch Nhạc và quốc sư có thể bình an trở về.
Không có Bạch Nhạc và Tân Gia Minh, những người khác không ai là đối thủ của Cố Vong Tình, giờ họ chỉ có thể đi thành nhóm để đề phòng bất trắc.
Có điều nói đi nói lại, họ Cố kia tuy tính tình tàn khốc, nhưng lại không phải kẻ điên, lúc bình thường sẽ không có lý do gì ra tay với họ.
Chia tay với nhóm Đinh lão xong, Bất Tử Thanh Vương lập tức tiến thẳng tới Đạo Lăng Sơn.
Ông ta rất quen đường, lại thêm thực lực của một cao thủ Hóa Hư đứng đầu nên chỉ nửa canh giờ là đã đến nơi.
Cơ cấu của của Đạo Lăng Sơn vẫn cực kỳ mạnh. Mấy người Bất Tử Thanh Vương vừa đến, lập tức đã có Đạo Lăng trưởng lão phát hiện ra, lập tức tiến lên ngăn cản:
- Kẻ nào?
Bất Tử Thanh Vương bước ra một bước, hai tay chắp sau lưng, trầm giọng nói:
- Bản vương có chuyện quan trọng cần gặp Đạo Lăng Thánh Nữ, còn không nhanh chóng thông truyền?
- Bất Tử Thanh Vương?!
Trong nháy mắt, Đạo Lăng trưởng lão kia đã nhận ra thân phận của người đến, ông ta lập tức biến sắc.
Bất Tử Thanh Vương lạnh lùng nhìn đối phương, thản nhiên nói:
- Yên tâm, bản vương không có hứng thú gì với Đạo Lăng Sơn, chỉ tới gặp Thánh Nữ mà thôi.
Nói nghe thì dễ lắm, nhưng yên tâm được mới lạ! Nhất là sau khi vị trưởng lão kia nhận ra toàn bộ những người đi theo đối phương đều là cường giả Hóa Hư. Thế là ông ta lập tức phát một đạo tín hiệu.
Chỉ trong tích tắc, Hộ Tông Đại Trận của Đạo Lăng Sơn đột ngột bừng sáng, trực tiếp ngăn nhóm Bất Tử Thanh Vương ra ngoài.
Nhưng trong khoảng khắc khi nhìn thấy đại trận này, con ngươi của Bất Tử Thanh Vương không khỏi hơi co lại.
Những người khác không biết nội tình, nhưng ông ta thì nhớ rất rõ.
Trong trận chiến ở Đạo Lăng Sơn năm đó, Hộ Tông Đại Trận của Đạo Lăng Thiên Tông đã bị phá vỡ, không tốn mấy chục năm thì căn bản không thể khôi phục lại. Nhưng giờ mới chưa được bao lâu mà nó đã lành lặn lại rồi, điều này sao có thể?
Lại thêm ngày trước nguyên khí của Đạo Lăng Thiên Tông đã hao tổn nhiều, trừ Vân Mộng Chân ra, căn bản không có cao thủ Hóa Hư nữa. Dù mấy năm nay có thêm vài cao thủ đột phá, nhưng họ hẳn tuyệt đối không có can đảm đi đối đấu nhiều cao thủ như vậy mới phải.
Ấy vậy mà bây giờ, đối phương lại lộ ra địch ý rõ ràng, đề phòng mình ra tay.
Muốn phòng bị thì cũng phải có sức mạnh và thực lực mới được. Đối phương lại là cao thủ Hóa Hư, không phải hạng ngu ngốc, sẽ không tùy tiện để lộ địch ý.
Như vậy cách giải thích duy nhất là, Đạo Lăng Thiên Tông bây giờ quả thật đã có đủ sức chống lại ông ta.
Phải biết Bất Tử Thanh Vương không phải tới một mình, sau lưng ông ta vẫn còn mười mấy vị cao thủ Hóa Hư đấy!
Mấy năm nay, rốt cuộc Đạo Lăng Thiên Tông đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Thánh Nữ, Thánh Nữ, xảy ra chuyện lớn rồi!
Vân Mộng Chân đang nghỉ ngơi trong động phủ thì thấy Văn Trạch vẻ mặt hốt hoảng xông vào, ngay cả thị nữ bên cạnh mình cũng cản không được hắn.
Vân Mộng Chân hơi nhíu mày, trong lòng chùng xuống:
- Văn sư đệ, có chuyện gì vậy?
Những năm gần đây, Văn Trạch tương đối thân cận với nàng, mà nàng cũng xem như hiểu rõ con người vị sư đệ này. Nếu không có chuyện lớn, đệ ấy sẽ không lỗ mãng như vậy.
- Thánh Nữ, Bất Tử Thanh Vương dẫn hơn mười cường giả Hóa Hư đến Đạo Lăng Sơn, Kim trưởng lão đã phát tín hiệu cầu cứu, bây giờ Hộ Tông Đại Trận đã khởi động rồi.
Sắc mặt Vân Mộng Chân lập tức đại biến, nàng căn bản không nghe Văn Trạch nói thêm là đã trực tiếp lao ra khỏi động phủ.
Bản thân Bất Tử Thanh Vương, Vân Mộng Chân không quan tâm, nhưng nàng lại biết rõ, vị Thanh Vương kia là bị mình lừa vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới. Một khi ông ta trở về, tức là Bạch Nhạc cũng đã trở lại.