Đây không phải thế cục nan giải, vậy liền không có gì không công bằng cả.
- Tốt!
Nhẹ giọng khen một tiếng, Lăng Tiên mãn ý mở miệng nói.
- Chậm đã!
Khoát khoát tay, Vân Mộng Chân nói tiếp:
- Lăng Tiên lão tổ, nếu đã giao thủ với ta, vậy liền đồng nghĩa với, chí ít trước khi phân ra thắng bại, ta vẫn là Đạo Lăng Thánh Nữ, đúng chứ?
Thoáng khẽ nhíu mày, Lăng Tiên tự nhiên hiểu được ý của Vân Mộng Chân.
- Ngươi muốn cứu bọn hắn?
- Không sai!
Không có chút che lấp, Vân Mộng Chân bình tĩnh thừa nhận.
- Ta muốn bọn hắn rời núi trước!
- Thú vị.
Cười nhẹ một tiếng, Lăng Tiên khoát khoát tay, ngạo nghễ nói:
- Không cần, nếu ngươi là Đạo Lăng Thánh Nữ, tự nhiên có tư cách làm ra bất kỳ quyết định nào! Trận chiến này, vô luận thắng bại, ta đều cho phép bọn hắn bình yên rời núi.
Câu này chính là hứa hẹn của Lăng Tiên.
Lấy thân phận và địa vị của hắn, một khi làm ra hứa hẹn, tuyệt đối không lý nào lại đổi ý.
Điểm này, vô luận Bất Tử Thanh Vương hay Vân Mộng Chân, trong lòng đều vô cùng rõ ràng.
Chỉ là hứa hẹn này, cơ hồ được đổi bằng mạng của Vân Mộng Chân.
- Vân tiên tử!
Hơi chút ngưng trệ, Bất Tử Thanh Vương muốn nói gì đó, song sau cùng lại không thốt được ra khỏi miệng.
Đối với hắn mà nói, trước mắt đã là tử cục, hắn chẳng thể làm được gì, tự nhiên cũng không cách nào ngăn cản Vân Mộng Chân làm ra bất kỳ quyết định nào .
Tâm niệm khẽ chuyển, khóe miệng Bất Tử Thanh Vương nhếch lên ý cười lạnh lùng. Quay sang Lăng Tiên nói:
- Tiền bối thực lực siêu nhiên, nhưng lại cũng nên biết, thần linh chưa hẳn đã là vô địch thiên hạ.
Thoáng ngừng một lát, Bất Tử Thanh Vương nói tiếp:
- Vân tiên tử đã làm đủ nhiều vì Đạo Lăng Thiên Tông, danh vị Thánh Nữ này làm sao còn cần phải người ngoài thừa nhận?
- Ngươi muốn động thủ với Thánh Nữ, ta không ngăn được, chẳng qua ... Nếu ngươi thương đến Vân tiên tử, sau này, tự nhiên sẽ có người tới lấy lại công đạo cho nàng, đến lúc đó, dù ngươi thân là cường giả thần linh thì cũng chưa hẳn đã gánh được đâu.
- Ha ha, thú vị, chẳng qua chỉ là một tên tiểu bối vô tri, không ngờ lại cũng dám uy hiếp ta? Ngươi đang muốn nói đến tên Bạch Nhạc kia? Dù hắn đúng là có vài phần thiên phú, nhưng chẳng lẽ còn có thể bước đến Tiên Đạo cảnh?
Nhìn vào Bất Tử Thanh Vương, trong mắt Lăng Tiên tràn đầy khinh thường.
- Bạch Nhạc có thể không được, nhưng nếu là truyền nhân Thần Tôn thì sao?
Cười lạnh một tiếng, Bất Tử Thanh Vương ngạo nghễ mở miệng nói.
Câu này, nhất thời khiến cho Lăng Tiên không khỏi biến sắc.
Thần Tôn!
Đó là cái tên có thể chấn hiếp toàn thiên hạ, ở thời đại kia của hắn, cái tên này cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Khi cái tên này được nói ra từ trong miệng Bất Tử Thanh Vương, lập tức liền khiến hắn thu liễm hết thảy kiêu ngạo.
Trong mắt chớp qua một mạt sát cơ khủng bố, Lăng Tiên lành lạnh mở miệng nói:
- Tiểu bối, ngươi biết mình đang nói cái gì không?
…
Bất Tử Thanh Vương biết mình đang nói cái gì ư?
Đương nhiên biết.
Thậm chí hắn còn rõ ràng hơn bất luận người nào, biết trong đó ẩn chứa phong hiểm lớn đến đâu, chỉ cần có chút nào không đúng, khả năng hứa hẹn Lăng Tiên đáp ứng trước đó liền sẽ tiêu tán như bọt nước.
Chuyện Thần Tôn can hệ lớn lắm, Lăng Tiên sẽ có phản ứng thế nào, thực sự không thể dự đoán.
Chỉ là, dù vậy, Bất Tử Thanh Vương vẫn không chút do dự nói ra.
Bởi vì chỉ có như thế mới có thể đảm bảo Vân Mộng Chân an toàn.
- Tiền bối nói quá lời, ta nào to gan đến mức dám giả mượn danh Thần Tôn?
Lắc lắc đầu, Bất Tử Thanh Vương nhàn nhạt mở miệng nói.
Chỉ là mới nói được nửa câu, trong lòng Bất Tử Thanh Vương lại theo đó chợt khẽ động.
Nếu nói trước đó nhắc tới Thần Tôn là nhằm chấn hiếp, như vậy giờ đây trong lòng hắn còn có tâm tư muốn nhân cơ hội này thăm dò thử xem.
- Nếu tiền bối đã biết Thần Tôn, như vậy... chắc từng nghe qua tên Thần Nữ?
Nháy mắt, sắc mặt Lăng Tiên đột nhiên đại biến:
- Ngươi đến cùng còn biết cái gì?
Vô luận là Thần Tôn hay Thần Nữ, đây đều là những cái tên mà người bình thường tuyệt đối không khả năng biết được, điều này tuyệt đối không phải do Bất Tử Thanh Vương tự biên đi ra.
Hơn nữa, Lăng Tiên đúng thật nhớ được, trước đây Chúng Tinh Tiểu Thế Giới tựa hồ thật có liên quan tới Thần Nữ.
Khi trước, lúc đoán được bọn Bất Tử Thanh Vương đi ra từ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, trong lòng hắn đã vô cùng để ý việc này, cũng chính bởi vậy mới truyền lời đi xuống, không tiếc trở mặt với Vân Mộng Chân cũng phải bắt cho được Vân Mộng Chân.
Chỉ là ngay cả Lăng Tiên cũng không ngờ, sự tình lại phức tạp hơn xa so với trong dự đoán của hắn.
Thái độ hờ hững không chút bận tâm trước đây, lúc này đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Nhất thời, ánh mắt Lăng Tiên chợt lóe, tựa hồ có chút tâm tư bất định.
- Ta chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, loại đại sự như thế, há có thể biết được nhiều ít.
Lắc lắc đầu, Bất Tử Thanh Vương nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tiền bối thần uy ngất trời, sống chết của đám người chúng ta phụ thuộc hết vào một ý niệm của ngài, chỉ là ... Vân tiên tử dù sao cũng khác với chúng ta, nàng là Đạo Lăng Thánh Nữ, Bạch Nhạc tôn trọng lựa chọn của nàng, nhưng nếu Đạo Lăng Thiên Tông cảm thấy, nàng không xứng làm Thánh Nữ, vậy thì cũng không sao, chỉ cần trục xuất nàng ra khỏi tông môn là được.