Không nhắc đến chuyện Thần Nữ nữa, từ thái độ của Lăng Tiên, hắn đã có thể được đến tin tức mà mình muốn, nửa câu tiếp sau, Bất Tử Thanh Vương không nói, thậm chí cũng không buông lời uy hiếp, song ý tứ lại đã vô cùng minh bạch.
Vô luận Lăng Tiên tin tưởng lời của hắn mấy phần, song tùy theo nói ra những lời này, có thể nói, vô luận thế nào, trước khi phía Bạch Nhạc phân ra sinh tử, Lăng Tiên tuyệt đối không còn dám hạ sát thủ với Vân Mộng Chân.
Như vậy, mục đích của hắn cũng đã đạt được.
Về phần bản thân hắn sẽ có nguy hiểm hay không, hắn sớm đã không quá để tâm.
Nhìn chằm chằm Bất Tử Thanh Vương, Lăng Tiên trầm mặc mất chừng mấy chục giây, lát sau mới chậm rãi mở miệng nói:
- Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, thú vị ... Lời ta nói trước đó vẫn tính, các ngươi có thể đi.
Dứt lời, Lăng Tiên lập tức quay sang Vân Mộng Chân nói:
- Thánh Nữ, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- ...
Trong lòng hơi nhảy, Bất Tử Thanh Vương tức thì hiểu được, mình vẫn quá xem nhẹ cường giả thần linh, tồn tại đến cái cấp bậc này, sớm đã rất khó bị ngôn ngữ ảnh hưởng. Muốn bằng vào mấy lời như vậy để thay đổi tâm ý của đối phương, hi vọng thực sự quá mơ hồ.
Khẽ ngước mắt lên, Vân Mộng Chân có vẻ càng khảng khái hơn cả Bất Tử Thanh Vương.
Côn Ngô Kiếm hơi hơi giơ lên, đặt ngang trước ngực, hướng về phía Lăng Tiên thi lễ một cái, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Lão tổ, mời!
Vù vù!
Năm ngón khẽ nắm, một thanh tiên linh chi kiếm lập tức xuất hiện ở trong tay Lăng Tiên.
Kiếm này không phải Lăng Tiên thần kiếm trước đây từng làm bạn với hắn, mà là tiên linh chi kiếm được Lăng Tiên dùng tiên linh khí thuần túy ngưng tụ mà thành.
- Thức thần thông này tên là Lăng Tiêu.
Nhìn vào Vân Mộng Chân, Lăng Tiên nói tiếp:
- Đương sơ ta và Đạo Lăng Thánh Nữ tranh chấp, một kiếm xuất ra sau cùng chính là thức thần thông này.
- Giờ ta lại dùng thức thần thông này thử xem, yên tâm, ta sẽ hạn chế thực lực ở Hóa Hư đỉnh phong, chỉ cần ngươi ngăn lại được kiếm này... Vậy liền xem như ngươi thắng.
Đối với Lăng Tiên mà nói, đây cũng là tâm kết của hắn.
Tâm niệm đã quyết, Lăng Tiên lập tức không còn chút do dự nào nữa, dưới chân đạp ra một bước, lập tức liền có kiếm ý khủng bố lăng không chém tới Vân Mộng Chân.
Nhất kiếm lăng tiêu!
Kiếm này từng là thần thông nổi tiếng nhất của Lăng Tiên, cũng là một kiếm hắn bại thảm nhất.
Đương thời, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng, vận khí Lăng Tiên quá kém, đúng vào thời khắc sáng chói nhất lại gặp phải Đạo Lăng Thánh Nữ, một người càng kinh diễm, càng yêu nghiệt hơn hắn.
Giả sử đổi một thời gian, đổi một thời đại khác, có lẽ đã là một kết cục khác.
Mà giờ đây, một kiếm này phảng phất vượt qua ngàn năm thời quang, lần nữa xuất hiện trên Đạo Lăng Sơn, xuất hiện trước mặt vị Đạo Lăng Thánh Nữ Vân Mộng Chân này.
Hít thở không thông!
Khắc ấy, cảm giác mang đến cho tất cả mọi người chính là hai chữ này.
Đẹp đến ngạt thở, đồng thời cũng sắc bén đến mức khiến người ngạt thở.
Đối với Vân Mộng Chân mà nói, khắc này thời gian phảng phất như ngừng lại.
Mới đầu, nàng đúng thật chỉ muốn giải vây cho Bất Tử Thanh Vương, còn về an nguy của bản thân, nàng không quá để ở trong lòng, nhưng đến khi thực sự động thủ với Lăng Tiên, nàng liền ý thức được, Lăng Tiên dùng một kiếm này để giải quyết tranh chấp, mục đích cũng là để chính danh cho bản thân, chứng minh hắn không thua bởi các đời Đạo Lăng Thánh Nữ.
Nhưng mà, khi một kiếm này thực sự chém xuống, những tạp niệm kia đều theo đó tan biến.
Trong mắt Vân Mộng Chân chỉ còn lại kiếm trước mặt.
Nàng tựa hồ đã quên mất an nguy sinh tử của chính mình, cũng quên mất trận chiến này có thể can hệ đến tôn nghiêm của các đời Đạo Lăng Thánh Nữ, chỉ còn lại lý giải đơn thuần nhất đối với một kiếm này.
Tương tự Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân cũng là một vị kiếm tu chân chính.
Nếu không có chấp niệm như thế, Vân Mộng Chân căn bản không đi được đến bước này.
Khắc ấy, khí tức trên thân Vân Mộng Chân chợt biến, phảng phất triệt để chặt đứt hết thảy cảm xúc, nhìn qua hệt như một thanh lợi kiếm.
Người ngoài có thể còn chưa ý thức được đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Bất Tử Thanh Vương lại không khỏi sinh ra một tia sợ hãi từ tận đáy lòng.
Người khác có thể chưa hẳn đã nhận ra được, nhưng hắn không chút nghi ngờ lại thấy được vô cùng rõ ràng.
Vong Tình Thiên Công!
Giờ đây khí tức lộ ra trên thân Vân Mộng Chân không nghi ngờ chính là khí tức Vong Tình Thiên Công, cảm giác giống hệt như trước đây khi hắn đối mặt Cố Vong Tình.
Cái gì đều có thể làm giả được, nhưng khí tức và cảm giác kia, tuyệt đối không thể giả.
Đương sơ, Vân Mộng Chân được đến truyền thừa tiên đạo trong bí tàng không gian ở hậu sơn Đạo Lăng Sơn, khi đó không ai hiểu đây đến cùng có ý nghĩa như thế nào, nhưng giờ đây, Bất Tử Thanh Vương lại đã có thể xác định, truyền thừa tiên đạo mà Vân Mộng Chân được đến hẳn chính là Vong Tình Thiên Công.
Đây mới là vô thượng thiên công chân chính, nhưng khắc này, trong lòng Bất Tử Thanh Vương chỉ còn mỗi sợ hãi.
Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, nếu Vân Mộng Chân cũng biến thành bộ dạng tuyệt tình tuyệt tính như Cố Vong Tình, sự tình không biết sẽ khủng bố đến cỡ nào.
…