Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2052 - Chương 2051: Một Phỏng Đoán Khác

Chương 2051: Một phỏng đoán khác Chương 2051: Một phỏng đoán khác

Trên thực tế, lúc này đối phương đã dần mất đi nhẫn nại.

Từ sớm nhất là mười năm, giờ trực tiếp đổi thành nửa năm, uy hiếp cũng theo đó tăng cao.

Bạch Nhạc không chút hoài nghi năng lực đối phương!

Mặc dù thực lực người ở đây đều có vẻ hơi yếu, nhưng trong đó tất không bao gồm vị Đại Tế Tư chủ tể hết thảy kia!

Phải biết, mặc dù nơi đây có kết giới, nhưng đối phương lại có được khả năng rời đi trong thời gian ngắn.

Điều này bằng với, trong tình huống hiện tại, Bạch Nhạc rất khó trốn thoát đối phương truy sát.

Huống hồ, dù không có yếu tố đó, Bạch Nhạc cũng sẽ không buông tha cơ hội trước mắt.

Thời gian dần trôi.

Từ sau khi thu lưu Băng Hàm, mấy ngày nay, Băng Hàm liền giúp Bạch Nhạc quản lý hết thảy phủ đệ, mọi sự vụ đều được nàng xử lý ngay ngắn rõ ràng!

Thoát khỏi thân phận khuất nhục kia, đối với Băng Hàm mà nói, nàng đúng thật đã nghênh tới một nhân sinh hoàn toàn khác trước.

Hơn nữa, dưới sự chỉ điểm của Bạch Nhạc, ở khía cạnh tu hành nàng cũng có tiến cảnh rất lớn.

Đương nhiên, so sánh ra, Bạch Nhạc lại không được thoải mái như vậy.

Sao lần trở mặt với Chu Thì Mậu, bằng với hắn cự tuyệt giao du cùng người khác, giờ đây tất cả tu hành giả cấp cao trong tòa thành dưới đáy biển đều ôm thái độ kính nhi viễn chi đối với Bạch Nhạc, dù là Lý Lân, thỉnh thoảng phụng mệnh tới, đối mặt Bạch Nhạc cũng giữ thần sắc lạnh như tiền.

May mà Bạch Nhạc không để ý tới mấy cái này.

Tìm một cái cớ, Bạch Nhạc mấy lần đến bên cạnh kết giới, cảm thụ lực lượng nơi đó.

Nhưng quái dị chính là, theo như Bạch Nhạc cảm giác được, tầng kết giới kia tựa hồ không phải căn nguyên của lực lượng trớ chú, thậm chí càng như là một tầng bảo hộ, ngăn cản lực lượng trớ chú lan tràn ra ngoài.

Điều này hoàn toàn trái ngược với nhận thức lúc đầu của Bạch Nhạc.

Ẩn ẩn, trong lòng Bạch Nhạc sinh ra một loại phỏng đoán khác.

... ... .....

Thời gian nửa năm hơi lắc mà qua!

Lý Lân lần nữa tới cửa, chỉ là lần này có vẻ không khách khí như trước.

- Bạch Nhạc, kỳ hạn nửa năm đã đến, Đại Tế Tư để ta tới hỏi ngươi, đã có tiến triển gì chưa?

Căn bản không thông báo, Lý Lân trực tiếp xông vào trong phủ, thậm chí trực tiếp đá văng cửa phòng Bạch Nhạc.

Mí mắt hơi nhảy, Bạch Nhạc chậm rãi đưa mắt nhìn sang Lý Lân:

- Xem ra ngươi dám chắc ta không tìm ra được cách để giải quyết?

Ngữ khí Bạch Nhạc rất bình tĩnh, thậm chí sâu trong mắt còn lộ ra sát khí nhàn nhạt, thái độ đó nhất thời khiến Lý Lân không khỏi có chút bất an.

Hắn rất muốn để cho Bạch Nhạc nếm mùi đau khổ, nhưng hắn cũng biết, nếu Bạch Nhạc thật tìm được cách, Đại Tế Tư là sẽ không ra tay với Bạch Nhạc động thủ, thậm chí còn đáp ứng đủ loại yêu cầu vô lý của Bạch Nhạc!

Dù Bạch Nhạc có đòi mạng hắn, sợ rằng Đại Tế Tư chưa hẳn đã cự tuyệt!

Nghĩ vậy, khí thế Lý Lân lập tức hạ xuống, thoáng ngừng một lát, lúc này mới mở miệng nói:

- Có lời gì thì đi mà nói với Đại Tế Tư! Chẳng qua, ta nhắc nhở ngươi... Ngươi tốt nhất thật tìm ra cách, bằng không ...

Nửa đoạn sau Lý Lân không nói hết, nhưng ý tứ trong đó lại đã biểu đạt hết sức rõ ràng.

- Công tử!

Đứng trong sân viện, Băng Hàm có chút khẩn trương nhìn vào Bạch Nhạc.

Nửa năm nay ở chung, Băng Hàm sớm đã có cuộc sống khác biệt một trời một vực so với ngày xưa, giờ đây thậm chí nàng còn căng thẳng hơn cả Bạch Nhạc!

Chuyện này không chỉ liên quan đến Bạch Nhạc mà còn liên quan đến vận mệnh của nàng!

Có thể tưởng tượng, giả như Bạch Nhạc không cách nào khiến cho Đại Tế Tư thoả mãn, như vậy một khi Bạch Nhạc chết, nàng sẽ phải đối mặt với vận mệnh thế nào.

Giờ nàng đã quen với cuộc sống hiện tại, nếu bắt nàng lần nữa trở lại cảnh khuất nhục trước kia, nàng thà chết đi cho xong!

- Yên tâm đi, không sao cả.

Không để ý tới Lý Lân, Bạch Nhạc chậm rãi bước đến bên người Băng Hàm, vỗ vỗ tay nàng, mềm giọng an ủi nói.

- Nô tỳ không sợ, sống hay chết, nô tỳ đều ở bên công tử!

Ngước mắt nhìn lên, trên mặt Băng Hàm lộ ra vẻ kiên định, trầm giọng đáp.

Hừ lạnh một tiếng, Lý Lân liếc mắt nhìn Băng Hàm một cái thật sâu, song vẫn không nói gì.

- Đi thôi!

Nhàn nhạt liếc Lý Lân, không đợi đối phương dẫn đường, Bạch Nhạc đã trực tiếp hướng đến vị trí cung điện Đại Tế Tư.

... ... ...

Lần nữa bước vào đại điện, Đại Tế Tư vẫn ngồi ở chỗ cũ, như thể căn bản chưa từng di động qua.

- Bạch Nhạc bái kiến Đại Tế Tư!

Khẽ khom lưng hành lễ, thái độ Bạch Nhạc có vẻ chẳng khác gì lúc mới vừa đến.

- Nhìn bộ dạng ngươi, hẳn là đã tìm được cách hóa giải trớ chú?

Chậm rãi mở mắt, Đại Tế Tư nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.

- Không dám nói hóa giải, nhưng chí ít ... đã có chút manh mối.

Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp.

- Hả?

Tựa hồ khá là ngạc nhiên, ngữ khí Đại Tế Tư mang theo mấy phần trào phúng nói:

- Ngươi cho rằng, nói mấy lời này liền có thể lấp liếm qua mặt được ta?

- Đại Tế Tư trước cứ nghe qua rồi hẵng làm quyết định.

Trải tay ra, Bạch Nhạc không sao cả nói.

- Nói đi!

Trầm mặc một lúc, Đại Tế Tư nhàn nhạt nhìn vào Bạch Nhạc nói.

Bình Luận (0)
Comment