- Có một số chuyện sợ rằng không thích hợp để quá nhiều người nghe được.
Liếc mắt nhìn Lý Lân, Bạch Nhạc trực tiếp nói.
Thoáng chút ngưng trệ, trên mặt Lý Lân lộ ra vẻ bực bội, song vẫn không dám mở miệng.
- Lui xuống đi!
Khoát khoát tay, Đại Tế Tư ra hiệu Lý Lân lui xuống.
Khắc này, phảng phất thời gian đảo lui về lại lúc Bạch Nhạc mới vừa đến đây.
Ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt Bạch Nhạc sáng rực.
- Trước khi ta nói, có phải Đại Tế Tư cũng nên nói cho ta biết ... Ngươi đến cùng đã giấu giếm ta cái gì?
- Giấu giếm?
Lạnh lùng nhìn vào Bạch Nhạc, Đại Tế Tư hờ hững nói:
- Ta giấu giếm ngươi cái gì mới được? Không lẽ ngươi cho rằng, nói mấy câu vu vơ liền có thể khiến ta bỏ qua ngươi?
- Mấy câu vu vơ, tự nhiên vô dụng ... Nhưng mà, giả như điều ta nói là đúng thì sao?
Trên mặt lộ vẻ giễu cợt, Bạch Nhạc nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Không đợi đối phương trả lời, Bạch Nhạc đã thản nhiên nói tiếp.
- Tỷ dụ như... Đầu nguồn trớ chú!
…
- Ngươi có ý gì?
Đột nhiên nhướng mày, Đại Tế Tư lạnh lùng hỏi.
- Ta đã ở đây hơn nửa năm, những chỗ có thể đi đều đi khắp cả, song vẫn không thể phát hiện bất cứ vết tích nào của đầu nguồn trớ chú.
Thần sắc bình tĩnh, Bạch Nhạc nhìn vào đối phương nhẹ giọng nói:
- Mới đầu, ta tưởng thực lực của mình không đủ, không thể phát hiện ra vết tích trớ chú, nhưng đến sau, ta lần nữa đi xem kết giới thì mới phát hiện, thì ra tư duy mình đã sa vào trong vòng lặp tuần hoàn.
Đại Tế Tư một mực không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, chờ đợi hắn nói tiếp.
- Ta từng gặp qua một loại kết giới tương tự trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới! Hiệu quả của kết giới kia hẳn là tương đồng với kết giới ở đây ... Tác dụng của nó thật ra không phải là hạn chế, mà là bảo hộ! Chỉ là đối tượng bảo hộ không phải các ngươi, mà là thế giới bên ngoài.
- Cũng chính từ lúc đó, ta mới ý thức được ... Thật ra ta tìm sai hướng rồi.
Trong mắt lộ ra vẻ tự tin, Bạch Nhạc bình tĩnh nói tiếp:
- Kỳ thực, đầu nguồn trớ chú nằm ở ngay trên người Đại Tế Tư ngài.
- Hoặc có lẽ nói chính xác hơn thì là ... Đối tượng bị nguyền rủa căn bản không phải là Thâm Hải nhất tộc, mà chỉ một mình Đại Tế Tư ngài, ta nói đúng không?
- ...
Sau nháy mắt trầm mặc, Đại Tế Tư lập tức cười lạnh.
- Sức tưởng tượng rất phong phú, đáng tiếc dùng sai chỗ!
Mắt lạnh nhìn Bạch Nhạc, Đại Tế Tư hờ hững nói: "
- Mỗi một đời Đại Tế Tư tối đa chỉ có nghìn năm thọ mệnh, đây là chuyện mà người người đều biết! Chẳng lẽ ngươi muốn nói, trớ chú sẽ lan tràn đến trên thân mỗi một đời Đại Tế Tư?
- Trớ chú đương nhiên sẽ không lan tràn.
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc không chút để ý, nhẹ giọng giải thích nói:
- Đây chính là vòng lặp tư duy tuần hoàn không lối thoát mà ta nói đến ... Thứ mắt mình nhìn thấy, chưa hẳn đã là chân thực!
- Mỗi một đời Đại Tế Tư đều chỉ có thọ mệnh nghìn năm, điều này không sai, nhưng mà ... Giả như các đời Đại Tế Tư đều là cùng một người thì sao?
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc thản nhiên nói.
- Đoạt xá đối với người khác là điều vô cùng trắc trở, nhưng đối với cường giả thần linh mà nói, hiển nhiên không phải chuyện khó khăn gì.
- Ta nhớ được, lúc ta vừa tới, ngài nói qua, ngài tối đa chỉ có thể chống đỡ thêm mười năm.
Chỉ ra ngoài điện, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Nhưng mà, sau đó ta hỏi qua Lý Lân thì biết hắn không phải Đại Tế Tư đời tiếp theo!
- Hắn nói, các đời Đại Tế Tư trước nay luôn là nữ nhân, hơn nữa chỉ đến trăm năm sau cùng khi Đại Tế Tư sắp qua đời mới bắt đầu tiến hành bồi dưỡng.
- Nhưng hơn nửa năm qua, ta đã hỏi dò ... biết được ngài không hề có ý định bồi dưỡng Đại Tế Tư đời tiếp theo.
- Trên thực tế, đừng nói người ngoài như ta! Dù là tộc nhân của ngài, thậm chí là thân tín như Lý Lân đều không biết gì về nhân tuyển Đại Tế Tư được ngài chọn!
- Đương nhiên, ngài có thể nói là vì đảm bảo tính công chính và an toàn cho Đại Tế Tư mới.
- Nhưng, liệu ta có thể cho rằng ... Trước giờ không hề có cái gọi là truyền thừa, có chăng chỉ là từng lần từng lần đoạt xá trong hơn vạn năm qua!
Trong mắt chớp động tinh mang, Bạch Nhạc nói tiếp.
- Còn một chuyện nữa ... Ngươi rõ ràng sớm đã biết, công pháp ta tu hành có thể khắc chế trớ chú, lại một mực không thực sự ra tay cướp đoạt, bức hỏi công pháp tu hành của ta.
Trải tay ra, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên ý cười trào phúng, tiếp tục nói:
- Không phải là trong lòng ngươi còn có từ bi, không nhẫn tâm xuống tay, mà bởi vì ngươi rất rõ ràng, công pháp Thần Tôn không đoạt được.
- Mặc dù thẳng cho tới nay ngươi luôn giả bộ không quá rõ ràng về chuyện thời thượng cổ, thậm chí ngay cả Thần Tôn là ai đều không biết ... Nhưng mà, những chi tiết nhỏ lại không lừa được người.
- Nếu thật có truyền thừa, loại chuyện như đầu nguồn trớ chú tất sẽ được đời đời tương truyền, làm sao còn cần đi tra xét ghi chép trong tộc! Ngươi chẳng qua là đang dùng cách này để che giấu chân tướng thôi.