Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, thần sắc Bạch Nhạc vẫn luôn hờ hững, phảng phất căn bản không nghe được lời của hắn, cũng không để ý đến hết thảy uy hiếp tại trường đang nhắm đến mình.
- Một đàn dê, có thế nào cũng vẫn là một đàn dê! Các ngươi căn bản không hiểu, chênh lệch giữa chúng ta lớn đến cỡ nào.
Nhàn nhạt nhìn vào đám người trước mắt, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên ý cười châm chọc, nhàn nhạt nói:
- Cùng lúc nhảy ra cũng tốt, đỡ ta phải mất công đi tìm... Các ngươi, lên cùng một lúc đi.
Hai tay chắp sau lưng, Bạch Nhạc chẳng hề có vẻ gì là căng thẳng, trực tiếp mở miệng nói.
- ...
Không ai nghĩ đến Bạch Nhạc sẽ kiêu ngạo tới vậy.
Đây đó đều cùng là cường giả bán thần, lấy bốn chọi một, ngươi lấy đâu ra tự tin?
- Tìm chết!
Cắn răng, Chu Thì Mậu là người đầu tiên động thủ, trở tay cầm đao, hung hãn chém tới Bạch Nhạc.
Lần này Bạch Nhạc tới để tìm hắn, đám bán thần kia cũng là hắn tìm đến, muốn ra tay, tự nhiên hắn phải là người lên trước.
Có kinh nghiệm lần trước, Chu Thì Mậu tựa hồ rất cẩn thận, không dám tiếp tục dùng thân thể máu thịt đối kháng với Bạch Nhạc, mà dốc hết toàn lực vào thanh chiến đao này.
Nghe đồn, đây là binh khí của một vị cường giả thần linh ngày xưa, uy lực vô cùng!
Chém ra một đao, liền lộ ra vẻ túc sát, khí thôn sơn hà.
Đao này vừa ra, dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi thoáng khẽ nhíu mày.
- Đao tốt!
Dù đã cách qua vạn năm, Bạch Nhạc phảng phất vẫn có thể cảm nhận được sự bất phàm của thanh chiến đao này, sát ý xung thiên kia hệt như lôi đình từ trên chín tầng trời trút xuống!
Đao là đao tốt, đáng tiếc... Người cầm đao lại sớm đã không phải vị cường giả thần linh xưa kia!
Bước ra một bước, Nghịch Ma Kiếm đột nhiên xuất vỏ, mũi kiếm hơi hơi chếch lên, Bạch Nhạc thậm chí tròng mắt đều không nháy lấy một lần liền đã dùng kiếm đẩy ra đao kia!
Quá nhanh!
Không cần tận lực đi thi triển, chỉ tự nhiên triển khai ngu kiếm, song cũng đã triển hiện ra lực lượng kinh người!
Đao kiếm tương kích, chí ít chín phần lực đao trong một đao kia của Chu Thì Mậu đã bị hóa giải!
Cùng lúc, mũi kiếm đẩy thanh đao kia, thậm chí còn tinh chuẩn quét qua cổ tay Chu Thì Mậu.
- Cùng lên!
Một kiếm này cũng dọa cho ba người còn lại nhảy dựng.
Mặc dù trước đó bọn hắn sớm biết Bạch Nhạc khó chơi, song thật không ngờ lại khủng bố đến mức ấy.
Mắt thấy Chu Thì Mậu phải chịu thiệt, ba người lập tức đồng thời xuất thủ, vây công về phía Bạch Nhạc.
Một kích liên thủ của bốn vị cường giả bán thần, đúng thật vô cùng khủng khiếp.
Đổi thành người khác, sợ rằng sớm đã tạm thời tránh lui!
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, động tác của những người này lại quá chậm.
Nếu là giao phong cứng đối cứng, dù lấy sự cường hãn của Bạch Nhạc, hiện giờ cũng khó mà đồng thời đương cự với bốn vị bán thần!
Song vấn đề ở chỗ... Đám gọi là bán thần này, căn bản không có nửa điểm kỹ xảo đáng nói!
Không có pháp môn thần thông, thậm chí ngay cả công kích cho ra hồn đều không thi triển được, chỉ biết dùng phương thức thô bạo nhất hòng lấy bạo lực nghiền ép!
Cách chiến đấu như thế, thực sự yếu đến đáng thương!
Đây giống như người thường đánh lộn vậy, nói tới sức mạnh, ai nấy đều kém không nhiều, nhưng một bên chỉ có trình độ đánh lộn đầu đường, bên còn lại thì là vương bài tinh anh đi ra từ bộ đội đặc chủng!
Dù lực lượng tương đương, chênh lệch lại là một trời một vực.
Mũi kiếm hơi lắc!
Người khác thậm chí còn không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, kiếm của Bạch Nhạc đã như thái sơn áp đỉnh, nghiền ép về phía Chu Thì Mậu.
Quan sơn như kiếm!
Một kiếm này của Bạch Nhạc chính là lấy sơn thế trầm trọng, hung hãn nghiền ép đi qua!
Phốc!
Nháy mắt, cả người Chu Thì Mậu trực tiếp bị đánh bay.
Trong mắt chớp qua một tia hờ hững, Bạch Nhạc thuận thế theo kịp, vung cước đạp lên ngực Chu Thì Mậu, trực tiếp chấn nát xương sườn, khiến Chu Thì Mậu lập tức phun ra một búng máu.
- Đao tốt thế này, rơi vào tay ngươi đúng là lãng phí!
Cổ tay khẽ đảo, Bạch Nhạc lập tức đoạt lấy đao của Chu Thì Mậu.
- Ta không dùng đao, nhưng cũng cảm nhận được, đao ý trong thanh đao này là một cỗ quyết tuyệt nhất vãng vô tiền, quên cả sống chết! Hạng người ham sống sợ chết như ngươi, làm sao xứng với đao như thế!
Trong lúc nói chuyện, đầu Bạch Nhạc không thèm quay lại, nắm chặt chuôi đao, bỗng chợt trở tay bổ ra sau lưng!
Oanh!
Chỉ một kích, ba người còn lại đã bị một đao kia cường hành chém lui!
Quá mạnh!
Dù Bạch Nhạc không biết dùng đao, nhưng chỉ bằng một đao thuận tay chém ra vừa rồi, uy lực cũng đã cường đại vượt xa lúc ở trong tay Chu Thì Mậu quá nhiều.
Đám gọi là bán thần này chẳng qua chỉ là công cụ Thâm Hải Tế Tư dùng để giúp nàng chịu tải lực lượng trớ chú mà thôi!
Lấy một tỉ dụ không được thỏa đáng cho lắm thì là!
Đám người này ở trong mắt Thâm Hải Tế Tư chỉ như heo được nuôi, lúc cần thì lôi cả mổ thôi.
Bán thần như thế, thậm chí còn không bằng Hóa Hư bên ngoài!
Nếu chỉ bằng chút người dạng này liên thủ liền có thể uy hiếp được Bạch Nhạc, e là Bạch Nhạc sớm đã chết không biết bao nhiêu lần!