Từ lúc Chu Thì Mậu cướp trước một bước ra tay cho tới đồng thời đánh tan bốn người, toàn bộ quá trình thậm chí còn không mấy chục nhịp thở.
Coong!
Nắm chặt chuôi đao, đột nhiên ném mạnh, mũi đao bỗng chợt xuyên thấu thân thể một người trong đó, trực tiếp đóng đinh đối phương trên mặt đất.
…
- Ngươi dám giết người?
Trợn mắt há hốc mồm chứng kiến cảnh này, ai nấy đều kinh ngốc.
Trước đó lúc Chu Thì Mậu kêu gào cũng chỉ dám nói đánh phế Bạch Nhạc rồi đưa cho Đại Tế Tư xử trí, chứ căn bản không nghĩ tới giết chết đối phương.
Nhưng mà, giờ đây Bạch Nhạc lại gọn gàng dứt khoát, thậm chí ngay cả một tiếng bắt chuyện đều không đánh, cứ thế trực tiếp chém giết một vị bán thần!
Cơ hồ ngay khi đối phương vừa lên tiếng, Bạch Nhạc đã vươn tay chộp tới, thần hồn cường giả bán thần vừa mới trốn ra được liền bị bóp ở trong tay.
Trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt, Bạch Nhạc lạnh lùng nói:
- Loại súc sinh như các ngươi, có bị thiên đao vạn quả cũng đều khó mà chuộc hết tội... Giết, đã là tiện nghi cho các ngươi!
- ... Bạch Nhạc, ngươi sẽ hối hận! Ngươi nhất định sẽ hối hận!
Chu Thì Mậu tức đến độ toàn thân run rẩy, lớn tiếng quát mắng.
Đáng tiếc, giờ hắn đã bị dọa cho tiếng nói đều phát run, quát lớn như vậy, lại nghe thế nào đều có vẻ ngoài mạnh trong yếu.
- Ngươi chạy không thoát!
Bàn tay đột nhiên nắm chặt, thần hồn bị bắt lại kia cũng theo đó triệt để chôn diệt!
Đây mới thật là thần hồn câu diệt, dù có thần linh đích thân tới cũng không cứu được.
Một kích này, đồng thời tuyên cáo quyết tâm của Bạch Nhạc!
Hắn không phải đe doạ, càng không có ý định đàm phán bất cứ điều kiện gì với đối phương.
Hắn muốn dùng loại phương thức bạo lực nhất này để giết cho người khác phải sợ hãi, giết cho không còn ai dám tùy ý làm xằng.
Đừng nói người khác, dù là Băng Hàm, khắc này cũng kinh ngốc!
Bạch Nhạc nói muốn dẫn nàng đi kết liễu một đoạn nhân quả, nhưng thật không ngờ lại sẽ kết liễu theo cách như thế này? !
- Giết!
Miệng phun ra một tiếng “giết”, kiếm trong tay Bạch Nhạc lần nữa vung lên, hung hăng tiếp tục giết về phía những người khác.
Thấy được rồi thì ngừng?
Đối với Bạch Nhạc mà nói, căn bản không tồn tại ý niệm này!
Một mạt kiếm quang huyễn lệ chớp lên, nháy mắt liền thêm một người bị chém.
Quá nhanh!
Nhanh đến mức thậm chí không kịp phản ứng, kiếm phong đã xuyên thủng tâm tạng.
Kinh nghiệm chiến đấu của những người này vốn đã yếu, giờ thậm chí đến cả cơ hội triển khai Bán Thần Lĩnh Vực đều không có, cứ thế liền bị trực tiếp giết chết.
Thẳng đến khắc này, Chu Thì Mậu và đám còn lại rốt cục mới hồi thần.
Cái gọi là chuẩn bị của bọn hắn, ở trước mặt sát thần kia tuyệt đối chính là một chuyện cười.
Trốn!
Khắc này, ý niệm duy nhất trong đầu hai người bọn hắn chính là trốn!
Chỉ có trốn đến chỗ Đại Tế Tư mới có thể mượn tay Đại Tế Tư trừng phạt Bạch Nhạc, giữ được tính mạng.
Luận chém giết, thực lực bọn hắn cực kém, nhưng nếu chạy trốn, tốc độ lại không tính chậm.
Sinh tử quan đầu, đến cái lúc này, bọn hắn đã không màng hết thảy, nháy mắt, tường viện phủ đệ bị trực tiếp đụng nát, cả đám cắm đầu cuồng chạy về phía cung điện Đại Tế Tư.
Không cần nói Chu Thì Mậu, tên bán thần còn lại chạy tới giúp, lúc này cũng đã hối hận đến xanh cả ruột.
Đang yên đang lành, Bạch Nhạc vốn không nghĩ đến hắn, nhưng giờ thì hay rồi, có khác gì chủ động đưa tới cửa cho người ta giết đâu.
Mắt nhìn đối phương bỏ chạy thục mạng, trên mặt Bạch Nhạc lại vẫn duy trì vẻ lãnh đạm, phảng phất căn bản không có bất cứ tình tự ba động nào!
Trốn?
Nếu Bạch Nhạc thật nguyện ý đuổi theo, bằng thực lực hai người bọn hắn thì chạy làm sao được.
Nhưng giờ đây, mục đích của Bạch Nhạc chính là muốn bầu không khí chấn nhiếp và sợ hãi này được đến tối đại hóa!
- Ở lại đây, ngươi phụ trách cứu người... Ai dám không phục tùng, giết không tha!
Quay mắt nhìn sang Băng Hàm, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói.
- Vâng, công tử!
Trong lòng đột nhiên hơi nhảy, Băng Hàm vội vã ứng tiếng.
Đám Chu Thì Mậu tuy đã trốn rồi, nhưng hiện giờ trong phủ vẫn có một số ít thủ vệ, chỉ bằng một thân một mình, trong lòng Băng Hàm hơi có chút bỡ ngỡ, nhưng mà, với tình cảnh này, nàng sao dám làm trái ý Bạch Nhạc.
Giẫm nhẹ bước chân, căn bản không có ý liếc mắt nhìn lại xung quanh, Bạch Nhạc đã tung người truy sát đối phương.
Còn về Băng Hàm, Bạch Nhạc chẳng có gì phải lo lắng.
Trước khoan nói hiện giờ đám người tại trường đã bị hắn dọa cho sợ mất mật, chưa chắc đã có người dám phản kháng.
Chỉ bằng một ít pháp môn thần thông hắn truyền cho Băng Hàm trong suốt nửa năm qua cũng đủ giúp Băng Hàm tự bảo vệ mình.
Rốt cuộc, bản thân Băng Hàm vốn đã là tu hành giả Tinh Hải Cảnh, một khi được đến Bạch Nhạc chỉ điểm, thực lực tự nhiên đề thăng cực nhanh.
Đối với đám người đã mất đi dũng khí ở đây, chừng đó là đủ rồi.
... ... ...
Mặc dù bọn Chu Thì Mậu đã trốn được một đoạn cự ly.
Nhưng sai lệch giữa bọn hắn và Bạch Nhạc thực sự vẫn quá lớn.
Căn bản chưa chạy được bao xa liền lần nữa bị Bạch Nhạc đuổi kịp.