Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2062 - Chương 2061: Một Kiếm (2)

Chương 2061: Một kiếm (2) Chương 2061: Một kiếm (2)

Đương nhiên, vô luận là bản thân bọn hắn hay những người quan chiến xung quanh, lúc này trong lòng ai nấy đều rõ ràng, thần hồn bọn hắn có thể trốn đi được không phải bởi bọn hắn có bản lĩnh gì, mà là bởi Bạch Nhạc không có ý chém tận giết tuyệt.

Nếu lại tới một lần, khả năng sẽ không may mắn được như vậy.

- Bạch phủ chủ, ta nói qua, Thánh Nữ chính đang tu hành trong thánh địa, tuyệt không nửa lời hư ngôn.

Mắt thấy sát khí trên người Bạch Nhạc càng lúc càng nặng, Thượng Quan Vân đành phải cắn răng lần nữa đứng ra

Hiệu quả câu này tốt một cách thần kỳ.

Biết được Vân Mộng Chân bình yên vô sự, sát khí trong lòng Bạch Nhạc theo đó tiêu tán đi quá nửa.

Thoáng chốc, Bạch Cốt phu nhân cũng đã hạ đến bên người Bạch Nhạc.

- Hai ngày trước, Thanh Vương điện hạ phản hồi Thanh châu, mang về tin tức... Trong bí tàng không gian ở hậu sơn Đạo Lăng Thiên Tông có một vị trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông vạn năm trước, tên là Lăng Tiên! Nhưng mà chân thân Lăng Tiên không cách nào rời khỏi bí tàng không gian, ngươi tuyệt đối không thể bước vào bên trong.

Hạ giọng, Bạch Cốt phu nhân vội vàng giải thích.

Sau khi được đến tin tức Bất Tử Thanh Vương phản hồi Thanh châu, nàng vội lập tức đến thẳng Thanh châu, từ trong miệng Thanh Vương biết được tình hình Đạo Lăng Sơn liền một đường chạy tới Đạo Lăng Thiên Tông, chỉ là không ngờ, tốc độ thoát khốn của Bạch Nhạc nhanh vượt xa dự đoán, thiếu chút nữa liền không kịp.

- Lăng Tiên?

Khẽ nhướng mày, Bạch Nhạc nhẹ giọng lặp lại hai tiếng này.

- Giang sơn đời nào cũng có tài tử xuất hiện, một đời người mới thay người cũ ... Truyền nhân Thần Tôn quả nhiên danh bất hư truyền.

Gần như đồng thời, trong hư không chậm rãi phù hiện ra một đạo thân ảnh, trầm giọng mở miệng nói.

- Bái kiến lão tổ!

Nháy mắt, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông xung quanh lập tức đồng loạt quỳ gối, cao giọng hô lên.

Một kiếm kia của Bạch Nhạc đúng thật hù cho người Đạo Lăng Thiên Tông sợ không nhẹ, giờ Lăng Tiên lộ diện, lập tức khiến bọn hắn cảm thấy áp lực nhẹ đi mấy phần.

Vô luận Bạch Nhạc đáng sợ tới đâu, sau cùng vẫn không phải đối thủ của cường giả thần linh được.

Mí mắt hơi nhảy, ánh mắt Bạch Nhạc lập tức rơi đến trên thân đối phương.

Đạo bào màu xanh, dung mạo tuấn dật, cả người lộ ra một loại khí tức xuất trần, phong thái như là tiên gia.

Gần gần chỉ vừa liếc mắt nhìn, Bạch Nhạc lập tức hiểu được, đối phương tất là cường giả thần linh.

- Không ngờ trên đời này thật có cường giả thần linh còn sống.

Ngẩng đầu, nhìn vào Lăng Tiên, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:

- Vãn bối Bạch Nhạc, gặp qua Lăng Tiên!

- Cường giả thần linh, cách nói này không chính xác lắm ... So ra, ta càng muốn xưng loại cảnh giới này là tiên.

Nhìn vào Bạch Nhạc, Lăng Tiên bình tĩnh đáp nói.

Thần linh và tiên nhân, thật ra là cùng một loại cảnh giới, nhưng cách xưng hô của song phương lại có khác biệt, ở thời đại thượng cổ, xưng hô thế nào, liền ý vị đứng ở trận doanh ra sao, giờ tuy đã không ai để ý, song loại tồn tại như Lăng Tiên thì vẫn kiên trì điểm này.

- Chẳng qua là cách xưng hô mà thôi ... Đạo ma còn tương thông, càng đừng nói tới tiên thần.

Chẳng thèm để ý, Bạch Nhạc ung dung đáp nói.

- Thiên Hành hữu thường, há có thể quơ đũa cả nắm! Chỉ bằng cách nói chuyện này của ngươi liền có thể biết, ngươi đã nhầm đường lạc lối.

Lăng Tiên hừ lạnh một tiếng, mắng nói.

Nghe vậy, hai hàng lông mày Bạch Nhạc đột nhiên nhướng lên, lạnh lùng mở miệng nói:

- Chín năm trước, ở Đạo Lăng Sơn ta trợ giúp Đạo Lăng đánh lui Ma Thi Vương liền từng nói qua, trên đời này chỉ phân thiện ác, không phân đạo ma, ta cũng một mực tận sức thúc đẩy đạo ma dung hợp! Lăng Tiên thức tỉnh, lại muốn cường hành phân ra trận doanh, há chẳng phải nực cười!

- Tiểu nhi vô tri!

Trong mắt chớp qua một tia tức giận, Lăng Tiên lớn tiếng mắng.

- Ngươi chẳng qua bị nhốt trong bí tàng không gian, ngay cả mặt mũi đều không dám lộ... Có tư cách gì giáo huấn ta? Cường giả thần linh, ta lại không phải chưa đấu qua!

Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc châm chọc nói.

Trước đó vừa mới cùng Thần Nữ chém giết Hải Thần, đối với những cường giả thần linh này, trong lòng Bạch Nhạc thật không cảm thấy có gì phải sợ hãi.

Trong mắt hắn, đối phương chẳng qua chỉ là tu hành giả thực lực càng mạnh chút mà thôi.

Vô luận là thái độ Lăng Tiên triển hiện ra bây giờ, hay là chuyện vây khốn Vân Mộng Chân ở trong bí tàng không gian, tất cả đều khiến Bạch Nhạc tâm sinh sát ý, giờ há sẽ cho hắn sắc mặt dễ nhìn.

- Cuồng vọng!

Trong mắt lộ ra hàn ý, Lăng Tiên lành lạnh mở miệng nói:

- Tiểu bối, đừng tưởng rằng ngươi là truyền nhân Thần Tôn liền có thể tùy ý làm xằng! Ở trước mặt lão phu, ngươi còn chưa đủ tư cách càn rỡ.

Coong!

Nháy mắt, Nghịch Ma Kiếm lần nữa phát ra một tiếng kiếm rền, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên ý cười lạnh lùng, căn bản không có ý tranh biện với đối phương mà chỉ không đáng nói:

- Ngươi có thể thử xem, chẳng qua là một tia thần hồn hóa thân mà thôi, còn dám vọng ngôn, ta trảm hóa thân này của ngươi!

- Nhãi ranh càn rỡ!

Lăng Tiên không ngờ Bạch Nhạc lại dám lớn lối như vậy, lập tức giận đến tím cả mặt.

Bình Luận (0)
Comment