Tiếp sau, không chỉ Đạo Lăng Sơn, tam đại thiên tông cũng có thánh địa xuất hiện, tuyên cáo sau lưng bọn họ đều có cường giả thần linh!
Kế tiếp, ở Đại Càn Vương Triều, trong cấm địa ma đạo cũng có cường giả thần linh dồn dập hiện thân.
Thế là, thiên hạ chính thức tiến vào thời đại thần linh, thế cục thiên hạ gần như triệt để lần nữa tẩy bài.
Nghe đến đó, dù là Bạch Nhạc cũng không nhịn được tê cả da đầu!
Theo như lời kể của Vân Mộng Chân, thiên hạ hiện thời có chừng năm vị cường giả thần linh, đấy mới chỉ là số lộ ở ngoài sáng, còn có cường giả thần linh ẩn tàng nữa hay không thì rất khó nói.
Chính như lời Vân Mộng Chân, giờ đã tiến vào thời đại thần linh.
Chỉ những cường giả thần linh này mới tính là chiến lực đỉnh cấp chân chính, không có cường giả thần linh, bất kỳ tông môn hay thế lực nào cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện đặt chân thiên hạ.
Then chốt nhất là... Thế Giới Chi Tâm!
Những cường giả thần linh hiện giờ này đều tất phải ẩn thân bên trong tiểu thế giới, chân thân không cách nào xuất hiện ở trong thế giới chân thực, đúng như lời Thần Nữ từng nói, một khi nàng triệt để đánh nát Thế Giới Chi Tâm, quy tắc thiên địa liền sẽ khôi phục, tới khi ấy, không chỉ Thần Nữ có thể đi ra mà những cường giả thần linh này cũng đều sẽ xuất thế.
Có thể tưởng tượng, khi đó sẽ nghênh tới loạn cục cỡ nào.
Nếu lời Thần Nữ thật có thể đáng tin, vậy thì tốt, nhưng trong lòng Bạch Nhạc lại rõ ràng hơn ai hết, quan hệ giữa mình và Thần Nữ chẳng qua chỉ là đây đó lợi dụng lẫn nhau, mặc dù trong chuyện chém giết Hải Thần có nảy sinh vài phần cảm tình, song rốt cuộc chỉ là hữu hạn, không khả năng thật mong đợi Thần Nữ sẽ vĩnh viễn đứng về phía hắn.
Những cường giả thần linh này lần nữa hiện thế, rốt cuộc là vì cái gì, sẽ cuộn lên sóng gió lớn cỡ nào, những điều này Bạch Nhạc tạm thời chưa cách nào dự đoán.
Hít sâu một hơi, dù lấy định lực như của Bạch Nhạc, khắc này da đầu cũng không khỏi tê rần.
- Tình hình bên phía ngươi thế nào, ta nghe Thanh Vương kể qua một ít... Hải Thần chết rồi ư?
Nói xong tình huống bên mình, lúc này Vân Mộng Chân mới lần nữa hỏi đến tình huống bên phía Bạch Nhạc.
- Ừ ...
Đang định trả lời, trong lòng Bạch Nhạc bỗng chợt sinh ra một tia báo động.
Vân Mộng Chân rốt cuộc chưa thực sự đối mặt qua với cường giả thần linh, hiểu biết đối với những cường giả thần linh này chỉ ở mức hữu hạn, nhưng Bạch Nhạc lại rất rõ ràng sự đáng sợ của đối phương, trên khắp toàn Đạo Lăng Sơn, vô luận hắn nói cái gì, sợ rằng đều khó mà qua mặt được vị Lăng Tiên kia.
Ý thức được điểm này, Bạch Nhạc lập tức im miệng, chuyển dời thoại đề nói.
- Một lời khó nói hết, những chuyện này đợi ngày sau hẵng nói cũng không muộn, ngược lại là ngươi... Giờ ngươi định làm thế nào? Ở lại Đạo Lăng Sơn, hay là theo ta về Thanh châu?
- Ngươi biết, giờ ta không thể rời đi.
Lắc đầu, Vân Mộng Chân nhẹ giọng nói:
- Hiện nay thiên hạ rối loạn, Lăng Tiên lão tổ không cách nào rời khỏi thánh địa, bản tông cần có một người đứng ra chủ trì đại cục, ta thân là Đạo Lăng Thánh Nữ, không thể rời đi vào lúc này ... Huống hồ, ta cũng không thể để truyền thừa Thánh Nữ nhất mạch đoạn tuyệt, trước khi tìm được truyền nhân thích hợp, ta tuyệt đối không thể rời đi.
Trách nhiệm, hai chữ này đối với những người bất đồng lại có ý nghĩa bất đồng.
Chí ít đối với Vân Mộng Chân mà nói, hai chữ này vô cùng quan trọng.
Trên thực tế, trong lòng Bạch Nhạc cũng rõ ràng, thậm chí ngay từ lúc còn là tiểu tạp dịch, hắn sớm đã biết.
Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Nhạc cũng không làm khó Vân Mộng Chân:
- Ta hiểu, yên tâm đi! Ta sẽ không đối địch với Đạo Lăng Thiên Tông, chỉ cần ngươi mạnh khỏe, ta liền yên tâm, thời gian còn dài, không vội ở nhất thời.
- Cảm ơn ngươi.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nhẹ giọng đáp.
Cảm tạ Bạch Nhạc hiểu cho, cũng cảm tạ hắn bao dung cho nàng.
- Thanh châu bên kia không biết thế nào rồi, ta nhất định phải đi về Thanh châu một chuyến.
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc lần nữa nói:
- Những chuyện khác, đợi sau này hẵng nói ... Đúng rồi, ta có chút chuyện cần người hỗ trợ, nếu ngươi không bận việc gì, nửa tháng sau tới Thanh châu tìm ta.
Dứt lời, Bạch Nhạc đứng dậy, liếc mắt nhìn Vân Mộng Chân một cái thật sâu, nhẹ giọng nói:
- Chính ngươi cẩn thận chút.
…
- Tiểu tử chết tiệt!
Trong thánh địa, Lăng Tiên nhịn không được mắng ra tiếng.
Từ lúc thả Vân Mộng Chân đi ra, hắn liền để hóa thân kia ẩn đi, mục đích chính là để hạ thấp mức độ cảnh giác của Bạch Nhạc, thậm chí Thượng Quan Vân lệnh cho đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông giải tán cũng là hắn đứng sau điều khiển. Hắn cố ý tạo cơ hội cho Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân nói chuyện riêng, tất cả đều nhằm nghe ngóng được tin tức hữu dụng từ trong miệng Bạch Nhạc.
Vân Mộng Chân quả nhiên cũng làm đúng như trong dự tính của hắn, hỏi dò tình hình Bạch Nhạc, nhưng không ngờ, Bạch Nhạc vẫn đề cao cảnh giác, rõ ràng lời đã đến bên mồm, sau cùng lại vẫn bị nuốt ngược vào trong.
Giờ Bạch Nhạc đã rời đi, hắn toàn trình nghe lén Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân, dù có gọi Vân Mộng Chân tới cũng chẳng nghĩa lý gì.