Nhưng sau khi trải qua gian khổ đi ra từ trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, người đầu tiên mà Bạch Nhạc nghĩ đến vẫn là nàng.
Thậm chí bọn Bất Tử Thanh Vương sở dĩ trực tiếp chạy tới Đạo Lăng Thiên Tông gặp nàng, cũng là bởi vì Bạch Nhạc.
Bởi thế, Bạch Nhạc đã phải trả ra bao nhiêu, quả thực khó mà tưởng tượng.
Bị Lăng Tiên nhốt trong thánh địa, Vân Mộng Chân tự nhiên rõ ràng, đối mặt với một vị cường giả thần linh là điều nguy hiểm cỡ nào, nhưng dù là vậy, Bạch Nhạc vẫn bức cho Lăng Tiên không thể không làm ra nhượng bộ, thả nàng đi ra, phần tâm ý này, sớm đã thắng qua thiên ngôn vạn ngữ, thắng qua thề non hẹn biển.
- Bái kiến Thánh Nữ!
Tức thì, tất cả trưởng lão và đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đồng loạt khom lưng hành lễ.
Trước đó Lăng Tiên đã tỏ rõ thái độ, thừa nhận thân phận Đạo Lăng Thánh Nữ của Vân Mộng Chân, giờ Hàn Tân Phi lại đã bị Bạch Nhạc chém giết, nơi nào còn có người dám nảy sinh dị tâm.
Huống hồ, áp lực mà Bạch Nhạc mang đến cho bọn hắn thực sự quá lớn.
Chỉ bằng một ánh mắt cũng đủ khiến người trong lòng phát lạnh, nhưng hết thảy áp lực lại đều tùy theo Vân Mộng Chân lộ diện mà tiêu tán.
Giờ đây bọn hắn hướng Vân Mộng Chân hành lễ, không đơn thuần chỉ là biểu đạt tôn trọng đối với Vân Mộng Chân, mà còn là gián tiếp biểu đạt kính sợ đối với Bạch Nhạc.
- Xin lỗi, ta tới trễ.
Nhìn gương mặt thoáng hiện vẻ tiều tụy của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc khẽn vươn tay nâng mặt nàng lên, nhẹ giọng mở miệng nói.
Câu này lập tức khiến cho tất thảy kiên cường của Vân Mộng Chân đều hóa thành hư không.
Khắc ấy, lệ chảy đầy mặt.
….
Tất cả gian nan và khổ ải đều ẩn tàng ở phía sau, thứ ngươi nhìn thấy vĩnh viễn chỉ là phồn hoa như gấm.
Hai người yêu nhau, vĩnh viễn chỉ cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, chứ sẽ không cầu đối phương làm được càng nhiều.
Khắc này Vân Mộng Chân không cố được để ý tới thân phận, cũng không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người nhìn, trực tiếp lao vào trong lòng Bạch Nhạc, gắt gao ôm chặt.
Cảnh ấy khiến tất cả đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông nhìn mà ngứa mắt, khăng khăng lại không thốt được nên lời, càng không người dám đi cắt ngừng trường diện ấm áp kia.
Còn về quy củ Đạo Lăng Thánh Nữ cả đời phụng đạo.
Chỉ cần nghĩ đến kiếm ý khủng bố vừa rồi, chúng nhân không thể làm gì khác hơn là tạm thời lựa chọn quên mất.
- Tán hết đi!
Liếc mắt nhìn đám đông xung quanh một lượt, Thượng Quan Vân nhàn nhạt mở miệng nói.
Lăng Tiên sớm đã rời đi, với cục diện hiện tại, hiển nhiên không khả năng đánh lên, nhiều tròng mắt như vậy nhìn vào Thánh Nữ thân thiết với người, rốt cuộc có điều không thỏa. Thượng Quan Vân lấy thân phận trưởng lão lên tiếng xua tán chúng nhân, không nghi ngờ là quyết định chính xác nhất.
Vân Mộng Chân bình yên vô sự, đồng nghĩa với, trận phong ba lần này cũng theo đó kéo xuống màn che.
Còn lại, chỉ là Vân Mộng Chân sẽ làm cái lựa chọn thế nào mà thôi.
Nhưng vô luận kết quả ra sao, cũng không thích hợp để cho nhiều đệ tử như vậy nhìn vào.
Chỉ thoáng chốc, đám đông triệt để tán đi, dù là Thượng Quan Vân và đám người Bạch Cốt phu nhân cũng đều thức thời lui ra, nhường không gian riêng tư nơi đây cho Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân.
- Lăng Tiên có làm khó ngươi không?
Nhẹ nhàng ôm lấy Vân Mộng Chân ngồi xuống tảng đá gần đó, lúc này Bạch Nhạc mới mở miệng hỏi.
- Không có.
Lắc đầu, Vân Mộng Chân giải thích:
- Lăng Tiên lão tổ dù sao cũng là tiền bối bản tông, trước kia chỉ giam lỏng ta ở trong thánh địa tu hành, chưa nói tới làm khó dễ, chẳng qua ta một mực lo lắng ngươi an toàn, ngươi có thể bình an trở về, ta cũng yên tâm.
Được đến đáp án khẳng định, lúc này sắc mặt Bạch Nhạc mới dần trầm tĩnh lại.
- Lăng Tiên là chuyện gì? Sao lại đột nhiên xuất hiện?
Tuy đã được đến Bạch Cốt phu nhân cảnh báo, nhưng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Bạch Nhạc vẫn không quá rõ ràng, giờ đây ngồi lại với nhau, tự nhiên phải hỏi cho ra nhẽ.
Vân Mộng Chân cũng không giấu giếm, chậm rãi giảng thuật lại một lượt chuyện xảy ra trong những năm gần đây.
Thì ra, ngay từ năm thứ hai sau khi Bạch Nhạc bước vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, người trong ma đạo liền tứ ngược khắp nơi, lần nữa giết đến Đạo Lăng Sơn, không có hộ tông đại trận, một mình Vân Mộng Chân tuy cường đại, song rốt cục vẫn không cách nào ngăn trở nhiều người như vậy vây công, mắt thấy Đạo Lăng sơn sắp bị hãm lạc, trong bí tàng không gian đột nhiên tán phát ra một luồng tiên linh khí, chiếu sáng thiên địa.
Những ma đầu kia tưởng rằng trong bí tàng không gian có dấu bảo vật, dồn dập lao vào trong đó, lại không nghĩ , chờ đợi bọn hắn là một trường ác mộng!
Tất cả cao thủ xông vào bí tàng không gian đều bị chém giết trong nháy mắt, thần hồn câu diệt!
Thế còn chưa hết, hóa thân Lăng Tiên lão tổ giết ra từ trong bí tàng không gian, một mình một kiếm, giết cho người ma đạo vọng phong mà chạy, trên toàn Đạo Lăng Sơn, thây ngang khắp đồng.
Sau trận chiến ấy, Lăng Tiên ngang trời xuất thế, thống ngự Đạo Lăng Thiên Tông, khiến thiên hạ lần nữa chấn động.
Bí tàng không gian cũng theo đó trở thành nơi ẩn cư của Lăng Tiên, đổi tên là thánh địa.