Tròng mắt hơi hơi co rụt lại, sắc mặt Lăng Tiên càng thêm phần khó coi.
Hắn lách một vòng lớn, chính là muốn lay động tâm chí Bạch Nhạc, chỉ cần Bạch Nhạc có chút do dự, hắn liền có thể xoay chuyển cục diện xoay chuyển, nhưng Bạch Nhạc lại bình tĩnh một cách lạ thường, vô luận thái độ hắn là gì đều chỉ cắn chết một điểm, tất phải gặp được Vân Mộng Chân.
Cảnh này đúng thật khiến Lăng Tiên phẫn nộ không thôi!
Vô luận ngoài miệng hắn nói kiên quyết cỡ nào, nhưng thật đến khi phải đưa ra lựa chọn, hắn căn bản không cách nào chọn đi lưỡng bại câu thương với Bạch Nhạc.
Dù đã vạn năm trôi qua, cảm tình của hắn đối với Đạo Lăng Thiên Tông vẫn chẳng hề thay đổi, vô luận thế nào cũng không khả năng nhìn vào Đạo Lăng Thiên Tông bị huỷ diệt.
Chân thân bị nhốt ở trong bí tàng không gian không cách nào rời đi, bằng với hắn căn bản không thể ngăn cản Bạch Nhạc, đây là bế tắc không lời giải!
Mặc dù hắn không tin Bạch Nhạc thật có gan không quản không nhìn Vân Mộng Chân sống chết, nhưng mà ... Lấy tính mạng Thánh Nữ của tông môn mình đi uy hiếp đối phương, chuyện ngu xuẩn như thế, hắn thật không làm ra được.
- Ngươi thắng!
Mắt thấy sát khí trên thân Bạch Nhạc càng lúc càng đậm, Lăng Tiên rốt cục vẫn phải làm ra nhượng bộ.
Nghe được lời này của Lăng Tiên, không chỉ Bạch Nhạc mà chúng trưởng lão và đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông tại trường đều không khỏi thở phào một hơi.
Đối với Lăng Tiên mà nói, đây tựa hồ chỉ là vấn đề đưa ra lựa chọn, nhưng đối bọn hắn mà nói, đây lại là chạy nguyên một vòng bên bờ sinh tử!
Cảm giác sống sót sau tai nạn đó, đúng thật khiến ai nấy đều lòng còn sợ hãi.
... .....
Thánh địa!
Lăng Tiên từ từ mở mắt, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, chậm rãi bước đến vùng không gian đang vây khốn Vân Mộng Chân.
- Bái kiến Lăng Tiên lão tổ!
Chậm rãi đứng dậy, Vân Mộng Chân bình tĩnh hành lễ nói.
Lúc mới bị vây nhốt, Vân Mộng Chân kích động dị thường, cơ hồ thử đủ hết mọi cách, tưởng muốn thoát ra khỏi chỗ này, đáng tiếc, căn bản chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào.
Nhưng đợi khi dần hồi thần, Vân Mộng Chân lại có vẻ thong dong lên nhiều.
- Đối với ngươi mà nói... Tông môn là cái gì?
Lăng Tiên nhẹ giọng hỏi.
Trầm mặc khoảnh khắc, lát sau Vân Mộng Chân mới nhẹ giọng hồi đáp:
- Tông môn là nơi ta sinh ra lớn lên, đối với ta tới nói, nơi này giống như nhà của mình ... Vô luận lúc nào, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi.
- Giả như, ngày nào đó bản tông phát sinh xung đột với Bạch Nhạc thì sao? Ngươi sẽ chọn đứng ở lập trường nào?
Trong mắt đột nhiên chớp qua một tia sáng kỳ dị, Vân Mộng Chân không trả lời vấn đề của Lăng Tiên mà hỏi ngược lại:
- Hắn tới rồi ư?
Bị nhốt trong thánh địa, Vân Mộng Chân không biết được tình hình bên ngoài, tự nhiên không rõ ràng bên ngoài đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ những lời này của Lăng Tiên, nàng có thể đoán được một ít chân tướng.
Hơi chút ngưng trệ, Lăng Tiên thản nhiên nói:
- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Trầm mặc khoảnh khắc, lát sau Vân Mộng Chân mới mở miệng nói:
- Tại sao nhất định phải muốn phát sinh xung đột với Bạch Nhạc? Ta và hắn hiểu nhau yêu nhau, tự nhiên cũng biết rõ con người hắn, nếu không phải đến vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt sẽ không đối địch với bản tông ... Chỉ là, nếu lão tổ muốn dựa vào ta để ảnh hưởng quyết định của hắn, cách nghĩ này sợ là sai rồi.
Vân Mộng Chân nói tiếp:
- Ta yêu hắn, tựa như hắn yêu ta, ta sẽ không cưỡng cầu hắn làm bất cứ chuyện gì! Ta tin tưởng, chỉ cần có ta ở đây liền vĩnh viễn sẽ không xuất hiện vấn đề phải đưa ra lựa chọn kia.
- ...
Nhìn vào bộ dạng hồi đáp nghiêm túc của Vân Mộng Chân, Lăng Tiên rốt cục thở dài một hơi.
Ngay một khắc vừa rồi, trong lòng hắn thật vẫn còn có chút giãy dụa!
Đời này của hắn chưa từng cúi đầu với ai, dù trước đây thua dưới tay Đạo Lăng Thánh Nữ thì cũng vẫn bảo trì tôn nghiêm!
Nhưng giờ đây, khăng khăng lại bị tên tiểu bối Bạch Nhạc kia bức cho không thể không làm ra nhượng bộ, điều này thật sự khiến hắn có chút khó mà chấp nhận.
Hắn đến đây chính là muốn xem lại thái độ của Vân Mộng Chân.
Giả như Vân Mộng Chân vẫn bộ dạng không quản không nhìn, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đứng chung một chỗ với Bạch Nhạc, như vậy hắn rất có thể sẽ ngoan tâm trực tiếp phế bỏ Vân Mộng Chân, lấy phương thức tàn nhẫn nhất để bức bách Bạch Nhạc nghe theo!
Nào sợ đến sau cùng, thật đánh đến lưỡng bại câu thương, hắn cũng không để ý.
Chỉ là, những lời này của Vân Mộng Chân lại khiến hắn triệt để buông bỏ sát ý trong lòng.
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.
... ... ..
Một thân váy dài trắng tinh, đạp lên ráng chiều mà đến.
Nhìn đạo thân ảnh quen thuộc xa xa giữa trời kia, sát ý trong mắt Bạch Nhạc bỗng chốc hóa thành nhu tình, chín năm qua đi, cái nhìn trong phút giây ấy, tưởng như đã vượt qua cả thời gian.
Thậm chí không cần bất cứ giao lưu ngôn ngữ nào, đây đó xa xa đối mặt liền có thể hiểu được tâm ý của đối phương.
So với Bạch Nhạc, tâm tư Vân Mộng Chân càng thêm ngổn ngang.
Từ chỗ Bất Tử Thanh Vương, Vân Mộng Chân đã biết được Bạch Nhạc trải qua gian nan và khổ ải thế nào trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.