Sau khi tiến vào thánh địa, Vân Mộng Chân đến cùng như thế nào, hắn không rõ ràng, song ít nhiều có thể đoán được, xảy ra chuyện lớn như vậy mà Vân Mộng Chân vẫn không lộ diện, khả năng cao đã bị nhốt trong thánh địa.
Đây là quyết định của Lăng Tiên, hắn sao dám chất vấn.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Lăng Tiên lành lạnh mở miệng nói.
- Uy hiếp thì không đến nỗi, chẳng qua là tới cứu người mà thôi. Nếu Lăng Tiên thật xem nàng là Đạo Lăng Thánh Nữ, nàng tự sẽ đi ra nói rõ ràng với ta! Chỉ cần là hiểu lầm, luôn có thể giải thích được rõ ràng, bằng không... Vậy chỉ còn nước đánh một trận mà thôi!
Không hề có chút nào nhân nhượng, Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp nói.
- Trước nay ta tuyệt không bị người uy hiếp, ngươi dám động thủ với đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, ta liền dám chém giết Vân Mộng Chân, không tin, ngươi có thể thử xem!
Trong mắt chớp động sát khí lạnh như băng, Lăng Tiên cũng không lui nhường mảy may, lạnh lùng đáp nói.
Thoáng khẽ nheo mắt lại, khắc này trong lòng Bạch Nhạc đã tràn ngập sát cơ!
Nếu không phải rõ ràng hiện tại bản thân còn chưa cách nào đối mặt trực diện với một vị cường giả thần linh, thậm chí còn phải trực tiếp giết vào trong bí tàng không gian.
- Mong Lăng Tiên nghĩ kỹ, truyền thừa vạn năm của Đạo Lăng Thiên Tông, chẳng lẽ không đổi được một cái mạng của Vân Mộng Chân?
Chuyện tới nước này, trong lòng Bạch Nhạc rất rõ ràng, hắn đã không cách nào lui.
Một khi hắn lộ ra nửa điểm ý tứ lui nhường, tất sẽ bị đối phương nhìn ra, đến lúc đó đối phương ắt từng bước lấn tới, khiến hắn không còn vốn liếng để đàm phán.
Muốn cương, nhất định phải cương tới cùng!
- Đùa, chỉ cần lão phu không chết, truyền thừa Đạo Lăng Thiên Tông liền bất diệt! Bản tông từ lập tông tới nay, nguy cơ sinh tử gặp qua đâu chỉ một hai lần, không phá thì không lập, trong liệt hỏa tro tàn cũng vẫn dựng dục ra được sinh cơ!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Lăng Tiên cười lạnh, không đáng nói.
- Bất diệt?
Khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Trên đời này, sợ rằng còn chưa có ai dám nói mình nhất định sẽ không chết! Trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới mai táng trên trăm vị cường giả thần linh, không biết Lăng Tiên dựa vào cái gì mà dám nói mình nhất định không chết?
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Trước lúc đi về, Hải Thần đã chết trong tay ta, Lăng Tiên cho rằng, ngươi mạnh hơn Hải Thần được bao nhiêu?
Long trời lở đất!
Câu này nhất thời khiến tất cả mọi người tại trường không khỏi động dung!
Đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này đa phần không biết nội tình, căn bản không rõ ràng Chúng Tinh Tiểu Thế Giới là cái gì, nhưng bọn họ từ trên thân Lăng Tiên liền cũng có thể đoán được cường giả thần linh chân chính đáng sợ tới cỡ nào!
Trên trăm vị cường giả thần linh vẫn lạc, thậm chí còn có một vị cường giả thần linh thực lực khả năng không dưới Lăng Tiên bị Bạch Nhạc chém giết, đây là chiến tích khủng bố cỡ nào? !
Chẳn lẽ Bạch Nhạc thật đã cường hãn tới mức ấy? Điều này sao có thể!
Nếu nói, những nghi vấn này chỉ tồn tại trong đầu chúng nhân, như vậy trong lòng Lăng Tiên lại biết rõ, có thể giết chết Hải Thần tuyệt đối không phải công lao của riêng Bạch Nhạc, tất phải có một vị cường giả tuyệt thế đứng ở sau lưng!
Tất nhiên không khả năng là Thần Tôn, giả như Thần Tôn còn sống, chỉ cần một câu nói, hắn liền tất phải ngoan ngoãn nghe lệnh, không dám có nửa điểm do dự.
Trừ Thần Tôn ra, vậy chỉ còn vị Thiên Đạo chi nữ kia!
Trước kia, lúc ở trên Đạo Lăng Sơn, tên Thanh Vương gì đó chẳng phải cũng nhắc đến tên Thần Nữ rồi ư?
Tuy chỉ nhắc qua một tiếng chứ không giải thích, nhưng có thể hô ra tên Thần Nữ, sự tình nhất định sẽ không đơn giản.
Cộng với tin tức ngày xưa Thần Nữ vốn ở ngay trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, Lăng Tiên cơ hồ có thể đoán định, người sau lưng Bạch Nhạc tất là vị Thần Nữ kia.
Bây giờ vấn đề duy nhất chính là ... Vị Thần Nữ kia đến cùng đã khôi phục mấy phần thực lực? !
- Không ngờ truyền thân Thần Tôn lại có lúc đi cùng với Thiên Đạo chi nữ ... Hắc, tiểu tử, ngươi biết nàng đến cùng là ai không? Cứ thế dám dễ dàng tin tưởng nàng! Đừng để đến chết vẫn là một tên quỷ hồ đồ đấy nhé.
Khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt, Lăng Tiên lạnh lùng mở miệng nói.
…
Khiêu hấn, khiêu hấn một cách trắng trợn, thậm chí Lăng Tiên căn bản không có chút xíu che lấp nào.
Trong lòng Bạch Nhạc vô cùng rõ ràng, đối phương đang châm ngòi khiêu khích, song dù là thế, hắn vẫn khó miễn bị ảnh hưởng.
Chính như Lăng Tiên nói, hắn thật hoàn toàn không biết gì đối với Thần Nữ.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, chênh lệch thực lực giữa hắn và Thần Nữ thực sự quá lớn, giả như Thần Nữ đang muốn lợi dụng hắn, như vậy kết quả sau cùng khả năng sẽ đúng như lời Lăng Tiên nói, đến lúc chết rồi, hắn vẫn là quỷ hồ đồ.
Tâm thần khẽ động, song rốt cuộc Bạch Nhạc không phải người bình thường có thể so.
Chỉ nháy mắt liền ổn định tâm thần, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Chuyện của ta không phiền đến Lăng Tiên quan tâm, ngược lại là Lăng Tiên ngươi... Suy xét thế nào rồi, hòa hay chiến, một lời dứt khoát đi!
Câu này nói như chém đinh chặt sắt, không chút dư địa nào để xoay vần.