Đối mặt Bạch Nhạc, Hàn Tân Phi căn bản không có dư địa để kháng cự, nháy mắt liền bị kiếm quang bao phủ.
Chỉ một chớp mắt, hai tay Hàn Tân Phi đã bị Bạch Nhạc chặt đứt, một cước đạp ở trên người, trực tiếp giẫm xuống dưới chân.
- Cứu ta, sư tôn cứu ta!
Hai tay bị chém đứt, lại bị Bạch Nhạc giẫm dưới chân, Hàn Tân Phi sớm đã bị dọa cho mất mật, kêu hô khàn cả giọng.
Nghe được tiếng la của Hàn Tân Phi, ý cười nơi khóe miệng Bạch Nhạc càng đậm, hắn vốn muốn giết người lập uy, nhưng không ngờ lại thành chó ngáp phải ruồi, trực tiếp bắt lại đệ tử Lăng Tiên, đúng thật quá hoàn mỹ.
- Thì ra là đệ tử Lăng Tiên đệ tử... Đáng tiếc thực lực kém chút.
Nhìn vào Lăng Tiên, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Thế nào, lấy mạng đệ tử ngươi để đổi lấy Vân Mộng Chân, đủ rồi chứ?
Bạch Nhạc đột nhiên tập kích Hàn Tân Phi là điều trước đó Lăng Tiên hoàn toàn không ngờ tới, hơn nữa Bạch Nhạc ra tay thực sự quá nhanh, đợi khi hắn kịp hồi thần, tưởng muốn ngăn cản làm sao còn kịp nữa.
Nếu Hàn Tân Phi không kêu loạn thì cũng thôi, nhưng giờ đứa ngu này lại trực tiếp kêu phá thân phận, đúng thật khiến Lăng Tiên triệt để thất vọng.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Tân Phi một cái, Lăng Tiên nhàn nhạt mở miệng nói:
- Chẳng qua là một tên đệ tử ký danh mà thôi, người như hắn, đời này ta thu không có một ngàn cũng có tám trăm, ngu xuẩn như thế, chết thì chết, có gì phải tiếc nuối.
- Thật ư?
Đối với hồi đáp này của Lăng Tiên, Bạch Nhạc tựa hồ căn bản không để ở trong lòng, nháy mắt khi vừa dứt lời, mũi kiếm khẽ chuyển, trực tiếp chém xuống đầu lâu Hàn Tân Phi!
Lần này vốn là có tâm giết người, kiếm vừa chém xuống, đồng thời liền có kiếm khí vút ra, cùng lúc giảo sát thần hồn Hàn Tân Phi.
Thần hồn câu diệt!
Thậm chí không cho Hàn Tân Phi cơ hội kịp kêu cứu, Bạch Nhạc đã dứt khoát chém giết đối phương.
…
Nháy mắt, bầu không khí phảng phất ngưng cố lại.
Mặc dù trước đó Bạch Nhạc có buông lời uy hiếp, nhưng thật ra đại bộ phận chúng nhân vẫn cho rằng Bạch Nhạc chỉ uy hiếp ngoài miệng mà thôi, đến khi một kiếm dứt khoát kia chém xuống, không nghi ngờ đã chấn trụ tất cả mọi người tại trường.
Đứa này đúng thật chẳng kiêng nể gì ai cả!
Tuy sau trận chiến với Vân Mộng Chân, danh vọng Hàn Tân Phi trong tông môn đã tuột dốc không phanh, nhưng dù sao hắn vẫn là đệ tử Lăng Tiên, lại có thực lực Hóa Hư, nói thế nào cũng tính là một trong những tồn tại đỉnh cấp nhất của tông môn.
Nói là giết gà dọa khỉ, nhưng giờ trong lòng người Đạo Lăng Thiên Tông đều không khỏi có cảm giác, nếu Bạch Nhạc thật giết điên rồi, sợ rằng bọn hắn không mạnh hơn con gà kia bao nhiêu.
- Nhãi ranh, ngươi dám!
Không chỉ bọn hắn, ngay cả Lăng Tiên cũng bị cảnh này dọa cho ngây người, một lời không hợp liền trực tiếp thống hạ sát thủ, tiểu tử này đúng là hỗn trướng!
Trán nổi gân xanh, Lăng Tiên chỉ vào Bạch Nhạc phẫn nộ quát.
Khóe miệng mang theo vẻ châm chọc, Bạch Nhạc không đáng nói:
- Giết đều giết rồi, có gì mà dám hay không?
- ...
Câu này triệt để khiến Lăng Tiên nghẹn họng, nửa ngày không thốt được nên lời.
Câu hỏi vừa rồi quả thật hơi ngu, hắn cũng là bị tức đến hồ đồ.
- Một mạng không đủ, nhưng một trăm mạng, một ngàn mạng... Thậm chí tính mạng của tất cả người Đạo Lăng Thiên Tông thì sao?!
Trong mắt tóe xạ sát khí băng hàn, Bạch Nhạc lành lạnh mở miệng nói:
- Tiền bối đừng hoài nghi quyết tâm của ta, chín năm trước, ta đã vì Vân Mộng Chân mà dám đối địch với toàn thiên hạ, huống hồ là bây giờ.
Nghe vậy, không ít người tại trường bất giác run lên.
Không ai nghi ngờ lời này của Bạch Nhạc.
Từng màn trường cảnh khi xưa phù hiện ra trong đầu, cảm tình giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân là điều căn bản không thể chất nghi.
Giả như Lăng Tiên thật muốn chết gánh đến cùng với Bạch Nhạc, loại chuyện như đại khai sát giới ở Đạo Lăng Thiên Tông, sợ rằng Bạch Nhạc thật dám làm đi ra.
Không ai muốn cầm đầu lâu mình đi thử xem kiếm của đối phương có bén hay không.
- Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân là Thánh Nữ của bản tông, hiện tại đang ở trong tông môn, làm sao sẽ có nguy hiểm? Nếu ngươi lạm sát người vô tội bản tông, sẽ khiến Thánh Nữ phải tự xử như thế nào?
Thượng Quan Vân lần nữa đứng ra mở miệng nói.
Câu này tính là nói đến điểm then chốt.
Trước đó Bạch Nhạc một mực không hạ sát thủ với người Đạo Lăng Thiên Tông chính là vì cố kỵ cảm thụ của Vân Mộng Chân, cho nên vừa nãy tuy phát nộ, song gần gần chỉ chém giết nhục thân mười mấy cao thủ kia chứ không hề đuổi tận giết tuyệt.
Thẳng đến khi Lăng Tiên lộ diện, vì uy hiếp đối phương, lúc này hắn mới thống hạ sát thủ với Hàn Tân Phi.
Chỉ là, chuyện tới nước này, Bạch Nhạc há sẽ dễ dàng bị bức dừng tay.
Thoáng khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc bỗng chợt cười lạnh nói:
- Giờ các ngươi mới nhớ ra nàng là Thánh Nữ? Ngươi muốn ta dừng tay, vậy được thôi, mời Lăng Tiên thả Vân Mộng Chân ra, chỉ cần nàng không chịu uy hiếp, có nguyện ý theo ta rời đi hay không đều do chính bản thân nàng tự quyết định.
- Nếu nàng thật chỉ đang tu hành trong thánh địa, ta lập tức bồi tội với chư vị, chịu đánh chịu phạt, thế nào?
- ...
Lời này Thượng Quan Vân không cách nào tiếp.